Chương 12: A Trạch hững hờ

     Tập 2: Mái tóc

      Chương 12: A Trạch hững hờ

       Ngồi trong xe minibus, Diệp Tiểu Manh hơi cảm thán nhân tâm bất cổ1, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mọi người đều quên béng sự mất tích của Trình Tú. Mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó, dường như người này trước giờ chưa từng tồn tại. Sắp tốt nghiệp, mấy đứa bạn cùng lớp đề nghị mọi người trước khi tốt nghiệp tụ tập cùng đi chơi, để có chút kỉ niệm. Thế là cuối tuần mọi người kéo nhau đi làng du lịch chơi. Thật ra, Diệp Tiểu Manh chỉ là loại vật phụ thuộc, nếu không phải lớp trưởng Thái Nhã Ngôn kiên trì kéo cô đi, khẳng định sẽ không có ai mời cô tham gia. Bởi vì người có thể tính là bạn bè tạm thời của cô thật ít đến đáng thương. Diệp Tiểu Manh vừa tới nơi tập hợp, lớp trưởng đã nhét cho cô một cô gái trông trạc tuổi bọn họ, lúc này cô mới hiểu ra, thì ra vai mình đóng chỉ là vai bảo mẫu:

‒     Đến đây, Tiểu Manh, mình giới thiệu với bạn, đây là em họ của mình, không thích nói chuyện lắm, chỉ thích ở trong nhà đọc sách, bạn gọi nó là A Trạch2 là được. – Lớp trưởng chỉ vào cô gái còn cao hơn Diệp Tiểu Manh một cái đầu giới thiệu.

‒     Em họ mình thường nói những lời kì quái, bạn biết đấy, như chuyện những thứ không sạch sẽ mà bạn nói, mình nghĩ hai người các bạn nhất định có tiếng nói chung. – Lớp trưởng lén lút dặn dò Diệp Tiểu Manh – Giúp mình chiếu cố nó, bà cô mình bắt mình mang nó theo, nói sợ để nó ở nhà không ai nói chuyện buồn bực sinh bệnh, nhớ nha, tất cả nhờ bạn. Khi về mình sẽ mời bạn ăn tiệm Tất Thắng Khách. – Lớp trưởng vỗ vỗ vai Diệp Tiểu Manh một cách rất thân thiết, rồi xoay người chạy đi cười nói với những bạn học khác.

       Diệp Tiểu Manh quan sát cô gái trông có vẻ hơi lạnh này, vóc người cao ráo phối với quần jean bó sát rất bắt mắt, chỉ là trên mặt mang vẻ mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm3 khiến người ta cảm thấy rất khó tiếp cận.

       “Quả nhiên, động cơ không trong sáng nha.” Diệp Tiểu Manh thầm thở dài trong lòng.

‒     Chào bạn, mình là Diệp Tiểu Manh, rất vui được biết bạn. – Diệp Tiểu Manh mỉm cười chìa tay ra, cô gái được gọi là A Trạch chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, tránh khỏi tay Diệp Tiểu Manh, một mình chui vào xe ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

       Hai nam hai nữ cười cười nói nói ở hai hàng ghế đầu của xe, Diệp Tiểu Manh và A Trạch dường như bị bỏ quên, im lặng ngồi ở hàng ghế sau.

‒     Thế, bạn học ở đâu vậy? – Diệp Tiểu Manh muốn tìm đề tài nói chuyện. Hai người ngồi im không nói chuyện làm không khí có phần lúng túng.

‒     Trường học. – A Trạch lạnh lùng đáp một câu, vẫn như cũ nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

‒     Ừm… – Diệp Tiểu Manh bị nghẹn một hơi không thở nổi. Vẫn nên thành thật ngồi thôi, nói chuyện với loại người này sẽ đoản thọ, Diệp Tiểu Manh nghĩ bụng.

       Nam sinh lái xe tên là Trần Tuấn Thành, ở nhà cha mẹ làm chủ công ti, bản thân cũng coi như ông chủ không lớn không nhỏ, chiếc Minibus hắn lái là mượn từ chỗ đơn vị của cha hắn. Nam sinh ngồi ở ghế lái phụ tên Chu Tuấn, bình thường thích đánh đàn guitar, hát mấy bài hát mà Diệp Tiểu Manh nghe là muốn nhảy lầu đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng thực ra có không ít nữ sinh thích làm thiêu thân lao vào lửa, chiến lợi phẩm gần đây nhất là Lý Tâm Di ngồi cùng hàng ghế thứ hai với lớp trưởng Thái Nhã Ngôn. Mặc kệ bọn họ là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu4 hay can sài liệt hỏa, gian phu dâm phụ5, Diệp Tiểu Manh chỉ biết rằng, thật ra mình và nữ sinh kêu là A Trạch kia chỉ là hai NPC6 không có gì quan trọng thôi.

‒     Nhã Ngôn, bạn có bị say xe không? Mình có thể chạy chậm hơn một chút. – Trần Tuấn Thành ân cần khiến Diệp Tiểu Manh cảm thấy ngứa ngáy cả người. Cho tui xin, mới 40 miles/giờ còn muốn chậm hơn, còn thua tui chạy xe đạp.

‒     Không đâu, hì hì, bạn rất chu đáo nha. – Đối với sự ân cần của Trần Tuấn Thành, Thái Nhã Ngôn lại rất hưởng thụ.

‒     Hai người đừng chỉ lo anh anh em em suốt nữa. Trần Tuấn Thành bạn lo nhìn đường đi. Bạn đang lái xe, mạng mình rất quý giá đó. – Lời nói của Lý Tâm Di tương đối cẩn thận.

‒     Đúng vậy đúng vậy, Tâm Di nhà ta là quý nhất, mày cẩn thận giùm tao chút. – Chu Tuấn cũng bắt đầu phụ họa.

       Diệp Tiểu Manh hơi hối hận, đây là làm gì vậy, còn không bằng ở nhà xem phim của thần tượng trên TV, ít ra diễn viên trên TV diễn cũng không khiến người ta ghê tởm như vầy.

‒     Ừm… mình có mang theo khoai đây, bạn có ăn không? – Diệp Tiểu Manh cảm thấy nếu bị ghê tởm chết thì thà bị nghẹn chết, móc trong giỏ ra một gói loại tốt đưa cho A Trạch.

‒     Không có hứng thú… A Trạch vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời dịch ra ngoài, cách xa Diệp Tiểu Manh một chút.

       “Ông trời ơi, sao ông lại trừng phạt tôi như vậy?” Diệp Tiểu Manh hơi muốn khóc “Mình thà ở nhà giặt tất thối cho Minh Diệu cũng không muốn ở chung một chỗ với mấy người này.”

       Mãi tới giữa trưa, một đám người mới từ từ chậm rãi tới được Độc Gia Thôn nằm ở ngoại ô. Đây còn là trong điều kiện Diệp Tiểu Manh không ngừng thúc giục Trần Tuấn Thành chạy nhanh lên. Quãng đường 2 tiếng đi xe 6 người mất 4 tiếng mới tới nơi.

‒     Cuối cùng cũng tới rồi… – Diệp Tiểu Manh xuống xe duỗi eo, bụng hơi đói rồi. Theo Diệp Tiểu Manh thấy, ăn một bữa cơm no còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì trên đời này.

       A Trạch đứng ở nơi xa lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Manh chăm chăm, trong mắt đầy vẻ đề phòng, mà Diệp Tiểu Manh thần kinh cực độ thô to lại chỉ lo tìm chỗ ăn cơm trong làng du lịch, căn bản không biết đến.

       Ăn cơm xong nghỉ một lát, 6 người thay đồ bơi tới suối nước nóng trong làng du lịch. Dù sao thì làng du lịch này cũng dùng suối nước nóng làm chiêu bài câu khách. Nói là suối nước nóng, nhưng khi bước vào nhìn cảnh bên trong thì lại khiến Diệp Tiểu Manh rất là tan nát cõi lòng. Cái này rõ ràng là hồ bơi mà, chẳng qua trong hồ bơi pha thêm nước ấm thì có thể gọi là suối nước nóng? Diệp Tiểu Manh càng lúc càng muốn về nhà.

       Hai đôi thanh niên nam nữ căn bản không để ý tất cả những thứ này, bốn người cười cười nói nói đùa giỡn trong hồ bơi. Theo bọn họ thấy, chỉ cần hai người dính lại một chỗ, cho dù là trên đỉnh Chomolungma cũng không sao cả.

       Diệp Tiểu Manh buồn chán cực độ ngồi bên bờ hồ dùng chân đạp nước. Bẩm sinh vốn là vịt cạn, cô đối với bơi lội không chỉ đơn giản là không hứng thú, cô thậm chí còn hơi sợ nước. “Chẳng biết Minh Diệu đang làm gì…” Diệp Tiểu Manh bắt đầu đờ ra vì chán.

       Tiếng bọt nước bị tóe lên làm Diệp Tiểu Manh tỉnh lại. Ngẩng đầu lên nhìn, A Trạch một mình đang bơi qua bơi lại trong hồ. Hồ bơi dài 50 mét không biết cô ta đã bơi mấy lượt, không hề có dấu hiệu gì là mệt mỏi. Bơi tự do, bơi ngửa, bơi bướm, bơi ếch, thay đổi các kiểu bơi khác nhau, giống như một mĩ nhân ngư đang quay cuồng trong nước.

‒     Oa, Nhã Ngôn, em họ của bạn thật lợi hại nha! – A Trạch thân thể cao kều mặc đồ bơi tự nhiên thu hút ánh mắt hai nam sinh.

‒     Hừ… Thái Nhã Ngôn và Lý Tâm Di rất tức giận với việc bị cướp mất sự nổi bật, vứt bỏ hai nam sinh đang ngẩn ngơ đi vào phòng thay đồ.

‒     Này, Tâm Di, chờ mình với, sao lại đi mất rồi, chơi thêm một lúc nữa chứ, chờ mình với. – Hai nam sinh phát hiện bạn gái đi mất không tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp bơi lội của A Trạch nữa mà vội vàng đuổi theo.

‒     Ui ui ui, thật hâm mộ. – Diệp Tiểu Manh nhìn tư thế bơi ưu mĩ của A Trạch có hơi xung động muốn nhảy xuống nước. Cô nhẹ nhàng thò chân xuống nước, ấm ấm nóng nóng, hẳn là rất thoải mái. Diệp Tiểu Manh từ từ bám vào bờ hồ bơi tuột xuống nước.

‒     Mình nhớ lúc trước Minh Diệu có dạy mình bơi, để mình nhớ lại coi… hít sâu một hơi rồi nín lại… hai tay duỗi thẳng… Diệp Tiểu Manh buông hai tay khỏi bờ hồ bơi. Ục… ục… cô chìm xuống đáy hồ như một quả tạ.

‒     A a a a, cứu mạng! – Cảm thấy mình đang chìm xuống, Diệp Tiểu Manh luống cuống tay chân, tứ chi vung loạn xạ một cách vô cùng không nhịp nhàng, muốn làm mình nổi lên, kết quả thân thể càng lúc càng chìm xuống.

‒     Khục, khục… – mãi tới khi hớp vào mấy ngụm nước, Diệp Tiểu Manh mới phát hiện ra rằng, thì ra đứng lên nước cũng chỉ tới ngực mình. – Nước này khó uống thật… Hở?

       Diệp Tiểu Manh phát hiện A Trạch đang đứng bên hồ, đang nhìn mình bằng một loại ánh mắt dùng để nhìn kẻ ngu ngốc. A Trạch dùng khăn lông lau tóc, đi về phía phòng thay đồ, chỉ bỏ lại một mình Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn đứng trong hồ.

‒     A a a… mất mặt quá… – Diệp Tiểu Manh từ từ leo ra khỏi hồ.

       Sấy khô tóc xong, ngoài phòng thay đồ vọng lại tiếng Thái Nhã Ngôn:

‒     Tiểu Manh, chúng ta đi bắn tên, nhanh lên chút!

‒     Ừ, tới liền! – Diệp Tiểu Manh vội vội vàng vàng nhét lá bùa bình an Minh Diệu cấp cho cô vào túi quần, vội vã lao ra khỏi phòng thay đồ.

       Còn chưa tiến vào phòng bắn tên, từ xa Diệp Tiểu Manh đã nhìn thấy mấy du khách vây lại thành hình tròn, miệng không ngừng phát ra những tiếng cảm thán “oa” “oa”.

       Diệp Tiểu Manh hơi hiếu kì, lại gần xem thử là chuyện gì.

       Hít thở, kéo cung, bắn tên. Một mũi tên bay về phía bia, 8 mũi tên cắm chi chít lên hồng tâm, không sai chệch chút nào.

‒     Này, em họ bạn thật lợi hại quá. – Trần Tuấn Thành nhỏ giọng nói bên tai Thái Nhã Ngôn.

‒     Hừ, cái tên thích làm nổi. – Thái Nhã Ngôn xem ra rất coi thường con em họ này.

‒     Không phải bạn nói nó chỉ toàn ở nhà coi một số sách kì quái thôi sao? – Lý Tâm Di hơi bực, khi ở lớp cô cũng coi như là nhân vật phong vân7, sự tán dương và theo đuổi của nam sinh thường ngày khiến cô không cách nào nhịn được cảm giác bị người ta đoạt mất ánh sáng.

‒     Sao mình biết được, chúng ta đi thôi. Nó thích thể hiện thì cho nó thể hiện một mình đi. – Thái Nhã Ngôn thở hổn hển rời khỏi. Trần Tuấn Thành bất lực cùng Chu Tuấn nhìn nhau một cái, đuổi theo.

‒     A Trạch… bạn thật lợi hại… – Thấy A Trạch buông cung xuống, Diệp Tiểu Manh chen lên, trong mắt đầy sùng bái. – Có thể dạy mình không?

‒     Không rảnh. – A Trạch chỉ vô tình vứt lại một câu, rời khỏi chỗ bắn tên, chỉ còn lại một mình Diệp Tiểu Manh đứng ngẩn ra đó.

‒     Minh Diệu, con muốn về nhà… – Gió thu thổi qua, Diệp Tiểu Manh cảm thấy hơi thê lương.

‒     Tối nay mình và Chu Tuấn ở một phòng, Nhã Ngôn và Tâm Di ở một phòng, bạn và A Trạch ở một phòng. – Ăn cơm tối xong, Trần Tuấn Thành bố trí chỗ ngủ buổi tối.

‒     Phải ở một chỗ với nữ nhân này sao? – A Trạch cau cau mày, lạnh mặt đi vào phòng.

‒     Không thể đổi lại sao? – Diệp Tiểu Manh cũng rất đau đầu với việc phải ở chung phòng với A Trạch. Không biết vì sao, A Trạch luôn lộ vẻ địch ý với cô, không biết cố ý hay vô ý.

‒     Chỉ ở một đêm thôi, chiều mai chúng ta về rồi. – Trần Tuấn Thành hoàn toàn không quan tâm tới ý kiến của Diệp Tiểu Manh. Đối với bọn họ, Diệp Tiểu Manh chỉ là bảo mẫu thuê tạm. – Đi nào, đêm nay bốn người chúng ta chơi chút gì đi? – Chu Tuấn ôm vai Trần Tuấn Thành đi mất.

‒     Phù… – Diệp Tiểu Manh thở dài, lấy gồng đi vào phòng.

‒     Ngươi… hoàn toàn không phải là người bình thường. – A Trạch đột nhiên lên tiếng khiến Diệp Tiểu Manh giật mình một cái.

‒     Bạn nói gì? – Diệp Tiểu Manh bị câu hỏi đột ngột làm cho sững sờ.

‒     Không có chuyện gì đừng tới gần tôi… – Trở mình, A Trạch quay lưng về phía Diệp Tiểu Manh mà ngủ.

       1 Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là lòng người không còn những đức tính tốt của người xưa.

       2 Trạch có nghĩa là nhà, ngày nay thịnh hành dùng từ trạch nam, trạch nữ để chỉ những kẻ chỉ ở trong nhà, ít ra ngoài, ít giao tiếp với xã hội, khuyết thiếu khả năng giao tiếp, thường nghiện máy tính hoặc các thiết bị điện tử tương tự.

       3 Thành ngữ xuất xứ từ sách Mạnh Tử: cự nhân vu thiên lý ngoại, dùng chỉ thái độ ngạo mạn, kiên quyết cự tuyệt người khác, hoặc không chỗ nào để thương lượng. Ngày nay, nó được dùng để chỉ thái độ xa cách, khó gần, không thân thiện với bất cứ ai.

       4 Thành ngữ xuất xứ từ Kinh Thi: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” ý nói người con gái đẹp người đẹp nết thì được người quân tử ưa chuộng.

       5 Ý nói kẻ ngoại tình vì nhu cầu tình dục

       6 NPC là danh từ thông dụng trong game online, ai chơi game online chắc rành. Đó là từ viết tắt của Non–Player Character, tức là nhân vật không do người điều khiển.

       7 Ý nói người nổi tiếng, được mọi người chú ý tới

Category: Tập 2: Mái tóc | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-29)
Views: 74 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close