Chương 15: Triệu Quang Diệu đã bị điên

     Tập 2: Mái tóc

      Chương 15: Triệu Quang Diệu đã bị điên

‒     Xin lỗi tiên sinh, anh không được vào. – Bảo vệ ở cửa chặn Minh Diệu lại.

‒     Tôi có một số việc cần trao đổi với Triệu tiên sinh. – Minh Diệu cảm thấy một số việc tự mình tới hỏi thăm vẫn tốt hơn.

‒     Xin lỗi, Triệu lão tiên sinh đã phân phó, không ai được phép quấy rầy Triệu tiên sinh tĩnh dưỡng, xin anh đi cho. – Tuy bảo vệ nói năng khách khí nhưng Minh Diệu nhìn ra được họ dường như đã mất kiên nhẫn muốn cưỡng chế đuổi người.

‒     Hết cách rồi, vẫn phải dùng biện pháp cũ thôi. – Minh Diệu xoay người rời khỏi cổng viện điều dưỡng.

       Nam nhân1 ở đây tên là Triệu Quang Diệu, là người nối nghiệp đời tiếp theo của tập đoàn họ Triệu, cũng là nam nhân đã bỏ trốn cùng đứa con gái Vạn Linh của Trương nữ sĩ, Minh Diệu đã hỏi thăm y tá của viện điều dưỡng, dường như Triệu Quang Diệu từ khi trở về trạng thái tinh thần vẫn luôn không được tốt, thường gặp ác mộng, có khi còn một mình lầm bầm nói chuyện với bức tường, người trong nhà hết cách, đành đưa hắn tới viện điều dưỡng này để trị liệu. Trên danh nghĩa là viện điều dưỡng, nhưng thật ra đây là bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn là bệnh viện tâm thần mà chỉ người có tiền mới vào được. Những người có tiền ấy thích sĩ diện, cho nên bệnh viện tâm thần này mới giương cờ hiệu là viện điều dưỡng.

       Minh Diệu bị cự tuyệt ở cổng cũng không bực tức gì lắm, đối với hắn mà nói chuyện này đã “bình thường như cân đường hộp sữa”, ai bảo hắn luôn để một đầu tóc rối bù, mang cặp kính gọng đen quê mùa tới mức cặn bã, khoác cái áo khoác màu xám dường như chưa giặt bao giờ chạy loạn khắp nơi, nhìn bộ dạng so với ăn mày cũng chỉ hơi sạch hơn một chút.

‒     Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, giúp tôi xem xét tình hình bên kia tường một chút. – Minh Diệu vỗ vỗ lên chiếc nhẫn ngọc trước ngực. Hoài Tố không tình không nguyện từ trong nhẫn ngọc chui ra, thân thể từ từ xuyên qua bức tường.

‒     Không sao, đây là bụi cây, không người tuần tra không có chó, anh có thể qua được rồi. – Từ bên kia tường vang lên giọng của Hoài Tố.

‒     Thật ra mình đúng là thích hợp làm ăn trộm mà. – Minh Diệu vừa lầm bầm vừa móc túi lấy một lá bùa màu vàng dán lên gáy. – Xuyên… – Minh Diệu cũng đi xuyên qua tường giống như Hoài Tố.

‒     Này, Tiểu Ngọc, chúng ta đi trộm đồ đi, như vậy khẳng định sẽ phát tài. – Bên kia tường là bụi cây, Minh Diệu vừa nấp trong bụi cây quan sát tình hình xung quanh vừa nói nhảm với Hoài Tố.

‒     Anh ngu à, chưa coi phim hoạt hình “Lao Sơn Đạo Sĩ2” sao? Coi anh có đụng u đầu không? – Hoài Tố khịt mũi khinh bỉ lời đề nghị của Minh Diệu.

‒     Đúng thật, kẻ phát minh ra lá bùa này đến một con đường phát tài cũng không để lại cho chúng ta, hơi có chút tư tâm tạp niệm là không dùng được. – Minh Diệu thấy xung quanh không có người, bèn chui ra khỏi bụi cây.

‒     Oa, điều kiện tốt thế này, nếu có thể ở đây tôi cũng muốn làm bệnh nhân tâm thần. – Lời khen ngợi của Minh Diệu khiến Hoài Tố liếc mắt:

‒     Tôi thấy anh đúng là bệnh tâm thần, anh có tiền sao? Để ở đây một ngày anh phải cày suốt một năm đó.

       Minh Diệu vừa thăm dò được từ chỗ cô y tá phòng bệnh của Triệu Quang Diệu, dán Ẩn Hình Phù lên lén lén lút lút đi về phía phòng bệnh.

       Sau khi đi qua mấy cái cửa sắt, đã đến được phòng bệnh của Triệu Quang Diệu. Buổi chiều mùa thu khiến người ta rất buồn ngủ, cho nên cả tầng này chỉ có một cô y tá đang ngủ gật trong phòng y tá.

‒     Cẩn thận chút, mỗi phòng bệnh hẳn đều có camera giám sát, bị người ta phát hiện chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn. – Hoài Tố cẩn thận nhắc nhở.

‒     Vậy phải làm sao bây giờ, Xuyên Tường Phù và Ẩn Thân Phù đều phải dán lên gáy mới có hiệu lực, tôi lại không có tới hai cái gáy. – Nhìn cánh cửa sắt của phòng bệnh, Minh Diệu cũng không có biện pháp. – Xem ra chỉ có cô ra tay thôi.

‒     Tôi? Không được đâu, coi bộ Triệu Quang Diệu không có linh lực gì, làm sao nghe tôi hỏi được. – Hoài Tố hơi không hiểu.

‒     Đầu heo à, ngu ngốc à, tôi kêu cô tới phòng trực lén mở cửa cho tôi vào, phòng trực cách phòng bệnh không xa, khoảng cách hẳn là đủ, cô tới phòng trực ấn nút mở cửa phòng, tôi vào rồi cô thả tay ra, tôi lại dùng chiếc nhẫn triệu hoán cô lại.

‒     À há… – Hoài Tố bay tới phòng trực nhẹ nhàng dùng tay ấn nút mở cửa phòng bệnh, Minh Diệu lách vào liền dùng nhẫn triệu hoán Hoài Tố lại, cửa chỉ mở ra một khe rồi đóng lại ngay.

       Cảm giác đầu tiên của Minh Diệu khi tiến vào phòng là: đây đúng là phòng tổng thống3 mà, người có tiền quả có khác.

‒     Đừng nhìn nữa, mau làm chuyện chính đi, bùa của anh sắp tới giờ rồi. – Hoài Tố nhắc nhở.

       Một nam thanh niên mặc đồ ngủ bằng tơ tằm đang ngủ trên giường, người này hẳn là Triệu Quang Diệu rồi. Minh Diệu thấy dường như Triệu Quang Diệu đang nằm mơ. “Thế này lại bớt việc cho mình.” Tránh khỏi tầm nhìn của camera giám sát, Minh Diệu móc túi lấy một lá Nhập Mộng Phù, đốt lên, dùng nước uống vào, rồi hai tay áp vào thái dương của người thanh niên kia.

       Giây lát sau, Minh Diệu mở mắt ra:

‒     Chúng ta đi thôi.

‒     Trong giấc mơ của hắn anh hỏi được gì rồi? – Hoài Tố tuy là nữ quỷ, nhưng vẫn còn giữ tính hiếu kì dồi dào khi làm nữ nhân.

‒     Tôi vừa nhắc tới tung tích của Vạn Linh hắn đã ngậm miệng. Tôi hoài nghi thật ra hắn biết Vạn Linh ở đâu nhưng không chịu nói. – Minh Diệu cùng Hoài Tố ra khỏi viện điều dưỡng, ngồi bên đường nhớ lại những lời hỏi đáp trong giấc mơ.

‒     Vậy không phải coi như uổng công sao? – Hoài Tố hơi nản chí.

‒     Sự tình rất kì quái à, Triệu Quang Diệu này thật ra hoàn toàn không bị điên, trên người hắn có một luồng oán khí cứ quấn mãi không tan, mà tôi vừa hỏi hắn gặp phải ác mộng gì, hắn bảo tôi rằng có một nữ quỷ muốn giết hắn.

‒     Nữ quỷ? Giết hắn? Lừa người à, sao tôi không cảm thấy xung quanh hắn có thứ gì không sạch sẽ. – Hoài Tố hơi không tin.

‒     Người trong giấc mơ không nói dối, hắn nói có một nữ quỷ có đầu tóc rất dài rất dài, kể từ khi về mỗi ngày đều quấn lấy hắn trong giấc mơ, dọa hắn không dám ngủ, cho nên mới tinh thần tan rã, hơi bị khác thường về mặt tinh thần.

‒     Hừ, không làm chuyện khuất tất, không sợ quỷ gõ cửa, tôi thấy tay công tử nhà giàu này đã làm gì có lỗi với nữ nhân, nên nữ quỷ ấy mới hằng ngày quấn lấy hắn.

‒     Thế nhưng tôi cảm thấy xung quanh hắn không có hiện tượng quỷ hồn đeo bám nha, điểm này rất kì quái. Còn có luồng oán khí đó nữa, rất nhạt, nhưng lại quấn chặt lấy hắn.

‒     Vậy bây giờ chúng ta làm gì? – Hoài Tố căn bản không muốn suy nghĩ những vấn đề phức tạp này trong đầu, theo cô thấy những vấn đề đau đầu này để Minh Diệu nghĩ là đủ rồi.

‒     Chúng ta đi tới cái thôn mà Vạn Linh mất tích coi thử.

‒     Ở đâu vậy?

‒     Ở một chỗ cách làng du lịch suối nước nóng không xa, làm xong việc nói không chừng còn có thể cho Tiểu Manh một cái kinh hỉ, đột nhiên xuất hiện hù nó một cái.

‒     Anh là còn nít à, chơi trò ấu trĩ như vậy… – Hoài Tố cuối cùng cũng tìm được cơ hội đả kích Minh Diệu trả thù vụ lúc nãy Minh Diệu chê cô đần.

…o0o…

       Minh Diệu ngồi taxi tới cái thôn mà Triệu Quang Diệu chỉ, nội tiền thuê xe đã hơn 200 tệ. Minh Diệu quyết định giải quyết xong vụ này phải mua chiếc xe mà chạy.

       Có mấy người già đang ngồi tán dóc ở đầu thôn. Do đang mùa thu hoạch vụ thu nên trong thôn không nhìn thấy được bao nhiêu người.

‒     Các cụ, cho cháu hỏi thăm các cụ một chuyện. – Minh Diệu đưa gói thuốc lá ra mời – Có phải hai năm trước có một đôi thanh niên từ trong thành phố ra đây ở một đoạn thời gian không?

‒     Hai năm trước, để tôi nhớ coi. – Một ông già coi bộ trí nhớ không được tốt lắm.

‒     Đúng đúng, có, tôi nhớ rồi. – Một ông già nhìn có vẻ ít tuổi hơn tiếp lời – Tôi còn nhớ, tiểu cô nương từ thành phố ra khá đẹp, mắt to, da trắng bóc, còn có một mái tóc dài.

‒     Là cô nương này sao? – Minh Diệu đưa ảnh của Vạn Linh cho ông già.

‒     Đúng, chính là cô nương này, cùng đi với cô ta còn có một thanh niên trẻ, chẳng qua hai người bọn họ ở đây chừng bốn năm tháng thì không thấy nữa, chắc là về lại thành phố rồi.

‒     Không phải, tôi nghe người ta nói đã xảy ra chuyện, con nhỏ đó không biết tại sao không thấy nữa, thanh niên đó thuê người tìm khắp nơi mấy ngày, tìm không thấy bèn bỏ đi, bọn họ đều nói là bị Hoàng Đại Tiên bắt đi rồi. – Một ông già tiếp lời. – Vốn hai người họ còn thuê những thanh niên trai tráng nhàn rỗi trong thôn giúp họ xây nhà, còn tưởng họ sẽ ở lại đây, ai ngờ nhà còn chưa xây xong đã đi rồi.

‒     Thuê người trong thôn các cụ xây nhà à?

‒     Người trong thôn chúng tôi đều tự xây nhà cho mình, nhưng đôi thanh niên này vừa nhìn là biết từ nhỏ chưa từng làm việc nhà, lúc xây nhà lại gặp lúc mùa vụ bận rộn, đâu ai rảnh giúp họ xây chứ, người nam đó mới bỏ tiền thuê 3 thanh niên ăn ở không trong thôn làm giúp. Ba người này bình thường ham ăn lười làm, thấy đưa nhiều tiền mới chịu đi làm đấy.

‒     Vậy những người mà họ thuê đó bây giờ còn ở trong thôn không?

‒     Không còn ai cả. Nhị Thuận Tử và Thượng Hỷ vào hè năm ngoái uống say bị tai nạn giao thông chết rồi. Hai người chết chung một chỗ, tôi có thấy, khá thảm, tông vào đuôi xe tải chở cây thép, bị cây thép đâm vào buồng lái, hai người đều bị đâm tới mức nhìn không ra hình người. Sau khi xảy ra chuyện Vương Cửu không biết đi đâu, nghe nói đã đi sang vùng khác rồi.

‒     Vậy căn nhà đó ở đâu? Cháu muốn đi xem thử. – Minh Diệu cảm thấy sự tình hơi kì quặc.

‒     Nè, ở giữa hai đám ruộng bỏ hoang ấy, chẳng biết tại sao hai miếng đất vốn ngon lành nhưng sau khi họ đi rồi thì trồng gì cũng không lên, bỏ hoang hết cả. Này người thanh niên, tôi khuyên anh đừng đi, chỗ đó bây giờ âm u mù mịt, dạo gần đây bên đó thường có sương mù dày đặc, chỗ khác trời vẫn trong, chỉ có hai miếng đất đó có sương mù, anh nói có tà môn hay không? Nghe nói có người buổi tối nghe hướng đó có người la, nói là tiếng la rất thảm à, tới những người lớn gan nhất trong thôn chúng tôi cũng không dám qua đó. – Ông già tốt bụng khuyến cáo Minh Diệu.

‒     Không sao đâu, gan cháu to lắm. – Minh Diệu quyết định tới ngôi nhà ngụy dị đó coi thử. – Cháu thích loại chỗ tà môn đó nhất đấy.

       1 Nam nhân là người nam, bất kể độ tuổi. Do không biết độ tuổi của nhân vật nên mình để nguyên.

       2 Lao Sơn Đạo Sĩ: ai từng đọc “Liêu Trai Chí Dị” hẳn là biết truyện này, vì nó nằm gần đầu quyển, còn ai chưa đọc thì đại khái truyện kể về một thanh niên lên núi Lao Sơn bái một đạo sĩ làm thầy để học tiên thuật, qua mấy tháng chỉ thấy bắt đi kiếm củi chai cả tay mà chẳng được học tiên thuật gì cả, bèn chào trở về, đồng thời xin dạy một thuật nhỏ, chính là thuật xuyên tường. Đạo sĩ dạy cho câu chú, bảo vừa niệm vừa chạy nhanh vào tường, thanh niên làm theo, quả nhiên qua được, mừng rỡ lạy chào đạo sĩ. Đạo sĩ cấp lộ phí cho về, dặn phải giữ mình trong sạch, nếu không phép sẽ không linh nghiệm. Thanh niên trở về khoe với vợ đã học được tiên thuật, vợ không tin, bảo thanh niên biểu diễn, thanh niên biểu diễn thì không xuyên qua được tường mà chỉ va đầu vào tường u một cục.

       3 Phòng tổng thống: mỗi khách sạn sang trọng đều có một phòng quy cách cao nhất, từ vị trí, thiết kế cho tới chất lượng phục vụ… đều là cao nhất của khách sạn, dành cho khách hàng giàu sang nhất, gọi là phòng tổng thống. Những kẻ có tiền khi vào các khách sạn cao cấp thường đòi ở phòng này.

Category: Tập 2: Mái tóc | Added by: lamsonquaikhach (2022-02-27)
Views: 92 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close