Chương 13: Thiếu nữ mất tích

     Tập 2: Mái tóc

      Chương 13: Thiếu nữ mất tích

       Diệp Tiểu Manh mơ thấy một giấc mơ rất kì quái, cô thấy mình ngồi trước gương chải tóc. Cô vuốt ve mái tóc của mình, chẳng biết từ bao giờ tóc của mình đã dài thế này. Mái tóc xõa dài tới eo, thật trơn thật đen bóng, Diệp Tiểu Manh vuốt lên hơi luyến tiếc không muốn buông. Diệp Tiểu Manh vuốt tóc mình, cảm giác chảy qua kẽ tay như nước khiến Diệp Tiểu Manh rất là tự luyến1.

       Nhìn mình trong gương, hai hàng mày liễu nhỏ dài, khuôn mặt hồng hào, còn có cặp mắt phượng biết nói, không chỗ nào chẳng khiến người mê. Trên chiếc cằm nhọn, nốt ruồi son mĩ nhân hớp hồn người ta như vậy. Chờ chút, nốt ruồi mĩ nhân? Đây là ai, người trong gương không phải là mình. Diệp Tiểu Manh phản ứng lại, người trong gương mình căn bản không nhận ra. Diệp Tiểu Manh đưa tay lên vẫy một cái, cô gái không quen biết trong gương vẫn vuốt tóc như cũ, cười một cách ngụy dị với Diệp Tiểu Manh.

       Diệp Tiểu Manh giật nảy mình, muốn nhảy dựng lên chạy trốn, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, Một cánh tay to lớn nhẹ nhàng khoác lên vai cô. Đó là một đôi tay của đàn ông, tay rất trắng, hẳn là không làm bao nhiêu việc.

‒     Lát nữa anh hẹn đánh bài với bí thư thôn, em ngủ trước đừng chờ anh, thu xếp đồ của em đi, phòng sắp sửa sang xong rồi. Chờ chỉnh trang xong chúng ta sẽ dọn qua ở. Ở đây không có ai nhận ra chúng ta, chúng ta có thể bình tĩnh mà sống, chỉ có hai chúng ta.

       Giọng nói của đàn ông từ sau lưng truyền tới, trong gương lại không nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông.

‒     Em muốn lát nữa đi xem phòng thử coi, những công nhân chỉnh trang đó làm việc chẳng chăm chỉ gì. – Giọng nói không thuộc về Diệp Tiểu Manh phát ra từ miệng cô.

‒     Ở đây hẻo lánh, người dân trong thôn xây nhà đều tự mình làm, chúng ta chỉ mời họ giúp thôi, đừng so đo quá. – Trong gương người đàn ông vuốt mái tóc của cô gái – Tóc em thật giống như lụa vậy, vuốt bao nhiêu cũng không đủ.

       Diệp Tiểu Manh muốn kêu to, nhưng làm sao cũng không kêu thành tiếng được, tay, chân, cả thân thể đều không nghe sai bảo. Diệp Tiểu Manh sốt ruột muốn điên rồi, mà cô gái tóc dài trong gương vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt đầy vẻ quyến luyến đối với người đàn ông.

‒     A… – Diệp Tiểu Manh từ trong mền nhảy ra – Là giấc mơ thôi, đừng sợ đừng sợ. – Diệp Tiểu Manh vỗ ngực tự an ủi bản thân, ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy A Trạch đang nhìn cô bằng ánh mắt dùng để nhìn kẻ ngu ngốc, trên người quấn một cái khăn tắm, hẳn là vừa tắm xong.

‒     A, chào buổi sáng, mình vừa gặp ác mộng, bạn đây là? – Diệp Tiểu Manh nhìn A Trạch chỉ quấn một cái khăn tắm nhìn cô.

‒     Vừa bơi xong. – A Trạch chỉ lạnh lùng phun ra khỏi môi 3 chữ là đã trả lời xong câu hỏi của Diệp Tiểu Manh.

‒     A, sớm như vậy đã đi bơi sao? – Diệp Tiểu Manh nhìn đồng hồ. – Mới 6 giờ à, chết rồi, tối qua quên báo bình an cho Minh Diệu rồi. – Diệp Tiểu Manh vội vàng mở điện thoại, quả nhiên, có hơn 50 cuộc gọi nhỡ đều của Minh Diệu.

‒     A, khẳng định là bị chửi chết, chẳng qua sớm vậy Minh Diệu hẳn còn chưa rời giường đâu. – Diệp Tiểu Manh nghĩ – Ăn sáng xong gọi điện cho Minh Diệu là được.

       A Trạch hoàn toàn không để ý tới Diệp Tiểu Manh hô to gọi nhỏ bên cạnh, chỉ tự mình tháo khăn tắm ra, mặc quần áo vào.

‒     Ồ… to quá… – Diệp Tiểu Manh hâm mộ nhìn thân hình A Trạch, lại nhìn nhìn ngực mình, hoàn toàn không so được.

       Mặc đồ, đánh răng rửa mặt xong, Diệp Tiểu Manh tìm Thái Nhã Ngôn và Lý Tâm Di cùng đi ăn sáng, lại phát hiện bọn họ đều chưa rời giường, xem ra đêm qua 4 người nhất định chơi rất khuya.

‒     Bạn đi ăn đi, tụi mình không đi. – Bên kia cửa phòng truyền lại tiếng la của Lý Tâm Di, sau đó không có thanh âm gì nữa, hẳn là hai người bọn họ ngủ lại rồi.

       Hết cách, Diệp Tiểu Manh chỉ đành một mình đi ăn sáng. Sáng sớm ở ngoại ô hơi lạnh, Diệp Tiểu Manh húp hết tô cháo kê mới thấy thân thể hơi ấm lên. Một mình buồn chán đi lang thang trong làng du lịch, tiện thể gọi điện báo bình an cho Minh Diệu. Minh Diệu rất bất mãn với việc tối qua cô không gọi điện báo bình an, lải nhải càm ràm suốt cả tiếng đồng hồ, Diệp Tiểu Manh mới lấy cớ điện thoại sắp hết pin chạy thoát khỏi “khẩn cô chú” của Đường Tăng.

       Mãi tới giữa trưa, Diệp Tiểu Manh mới nhìn thấy 4 người Trần Tuấn Thành đi ra khỏi phòng, 6 người thương lượng một phen, thống nhất rằng ăn trưa xong nghỉ một chút, 2 giờ bắt đầu xuất phát đi về.

‒     Phù, cuối cùng cũng chịu được tới lúc sắp về rồi. – Diệp Tiểu Manh thầm nói với mình, về sau đừng bị mắc lừa nữa.

       A Trạch chỉ ngồi một bên lặng lẽ nhìn tay mình, chẳng biết đang nghĩ gì.

…o0o…

       Văn phòng của Minh Diệu, ông chủ Từ mang một phụ nữ khoảng năm mươi mấy tuổi tới tìm Minh Diệu.

‒     Tiểu Minh à, giúp tôi một chuyện. – Ông chủ Từ lén lút nói với Minh Diệu – Bà này là chén vàng của tôi nha. Tôi có cơm ăn hay không hoàn toàn do bả, nhất định phải giúp bả giải quyết tốt công việc.

‒     Yên tâm, tôi có tính toán, hơn nữa ông cũng biết uy tín của tôi mà. – Minh Diệu mồi một điếu thuốc, dường như không hề để tâm.

‒     Đúng, đúng, tôi biết anh tin được, nhưng mà lần này không giống… – ông chủ Từ còn muốn dặn dò thêm vài câu.

       Minh Diệu giơ tay lên cắt ngang lời ông chủ Từ:

‒     Tôi sẽ nói chuyện riêng với người ủy thác. Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết thỏa đáng khiến bà ấy cảm ơn nhớ đức ông.

‒     Vậy thì tốt, vậy thì tốt. – Ông chủ Từ nghe Minh Diệu cam đoan vui tới mức không khép được miệng – Vậy tôi đi trước đây, Trương nữ sĩ có chuyện gì cứ nói với tiểu Minh đây là được, cậu ấy là thám tử tư giỏi nhất trong những thám tử tư mà tôi biết. – Ông chủ từ nở nụ cười nịnh nọt với người phụ nữ, đi ra khỏi văn phòng thám tử của Minh Diệu.

‒     Trương nữ sĩ phải không? Mời ngồi!

       Người phụ nữ mặc toàn đồ hàng hiệu nổi tiếng ngồi lên cái ghế đối diện với bàn làm việc, từ vẻ mặt có thể thấy được rằng bà rất khinh thường đối với nơi này.

       “Đây khẳng định là người có tiền, xem ra học phí đại học của Tiểu Manh có chỗ trông cậy rồi.” Minh Diệu nghĩ bụng.

‒     Minh Diệu tiên sinh đúng không, chúng ta nói thẳng vậy, tôi hoàn toàn không tin anh có thể tìm được con gái của tôi. Tôi đã từng tìm tới những thám tử tư nổi tiếng hơn anh nhiều. Cái giới thám tử nhỏ xíu này thật không cách gì khiến tôi yên tâm được, chẳng qua bây giờ tôi chỉ đành chữa ngựa chết thay ngựa sống thôi2. Chỉ cần anh tìm được con gái của tôi, thù lao anh cứ tùy tiện đòi. – Người phụ nữ họ Trương nói chuyện không một chút khách khí. Đối với bà, loại thám tử nhỏ bất nhập lưu3 như Minh Diệu thậm chí một chút hi vọng cũng không mang lại cho bà nổi, chẳng qua chỉ thử cầu may thôi.

‒     Con gái của bà? Trương nữ sĩ, có thể nói rõ chuyện đã xảy ra một lần không? – Những lời không lưu tình của người phụ nữ họ Trương không gây ra phản ứng quá lớn ở Minh Diệu. Hắn biết những người hằng ngày sống trong vòng vây của những người tán dương và vỗ mông ngựa4 mình sở trường nhất chính là dùng mũi nhìn người.

‒     Đây là con gái của tôi, đã mất tích 2 năm rồi. – Trương nữ sĩ lấy trong giỏ ra một tấm ảnh, cô bé trong ảnh cười vui vẻ, mái tóc dài đen bóng phủ lên vai.

‒     Có thể nói cho tôi biết con gái bà đã mất tích như thế nào không? – Minh Diệu rất hảo cảm với cô bé trong ảnh, hay có thể nói Minh Diệu đối với tất cả những cô bé xinh đẹp đều không có sức miễn dịch gì.

       Trương nữ sĩ móc ra một điếu thuốc lá thơm. Minh Diệu móc túi lấy cái hộp quét loại dùng xong rồi bỏ định mồi giúp bà. Trương nữ sĩ chỉ nhìn cái hộp quẹt một cái rồi lấy trong giỏ ra một cái hộp quẹt màu vàng kim mồi thuốc, điều này khiến Minh Diệu hơi lúng túng.

‒     Chuyện này nói ra thì dài, con gái tôi và tiểu tử nhà họ Triệu quen nhau trong một buổi tụ họp. Hai đứa nhất kiến chung tình, giấu người trong nhà lén lút nói chuyện yêu đương. Khi tôi biết được thì giận lắm. Cũng trong năm đó ba nó chết, tôi vẫn nghi là nhà họ Triệu làm, chỉ là không có chứng cứ. Anh biết đấy, những người làm ăn chúng tôi, đồng hành là oan gia. Hai nhà chúng tôi từ mấy đời trước đã kết thù, ngươi qua ta lại, đều hận không thể ăn tươi nuốt sống nhau, tiểu tử nhà họ Triệu làm sao có thể thật lòng thích con gái tôi chứ, khẳng định là có âm mưu gì đó. Tất cả những điều này tôi đều nói với con gái tôi, nhưng con gái tôi quyết tâm muốn ở cùng với tiểu tử nhà họ Triệu. Tôi thấy nó khư khư cố chấp không nghe khuyên bảo, tức giận bèn nhốt nó trong nhà không cho ra ngoài cũng không cho dùng điện thoại. Qua một đoạn thời gian sau, con gái tôi dường như đã nghĩ thông, nói với tôi rằng sẽ không gặp mặt tiểu tử nhà họ Triệu nữa, tôi bèn tin nó. Mấy ngày sau nó vẫn biểu hiện giống như bình thường, không ngờ một hôm buổi tối tôi về nhà, phát hiện nó đã mang hết những gì của nó đi, chỉ để lại một bức thư, nói muốn bỏ trốn cùng tiểu tử họ Triệu, muốn tìm một chỗ không người để sống. Tôi sai người tìm nó khắp nơi không được, bèn tới Triệu gia tìm họ Triệu, họ Triệu nói với tôi rằng con họ cũng không thấy đâu. Tôi vốn còn cho rằng tiểu tử nhà họ Triệu thật lòng yêu nó. Tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu nó có thể sống vui vẻ hạnh phúc, những thứ như thù hận gì đó căn bản đều không đáng nói. Nhưng có một hôm thám tử tư tôi thuê tìm con gái tôi gọi điện nói tiểu tử nhà họ Triệu một mình trở về nhà. Tôi vội vàng tìm tiểu tử này hỏi tình hình con gái tôi, nhưng không ngờ đồ đáng chết ấy lại nói con gái tôi mất tích vào một buổi tối, tìm khắp nơi đều không thấy nó, đồ đạc cũng không có xê dịch, chỉ có người là không thấy đâu. Tôi báo cảnh sát, tìm vô số thám tử tư, thậm chí cả thầy bói tôi cũng đã tìm rồi, nhưng 2 năm nay con gái tôi vẫn không có tin tức gì, tìm khắp nơi đều không thấy. – Trương nữ sĩ dập tắt điếu thuốc – Chỉ cần tìm được con gái tôi, tiền nhiều ít không phải là vấn đề.

‒     Vậy con gái bà mất tích ở đâu? – Minh Diệu hỏi.

‒     Ở một thôn nhỏ vùng ngoại ô, không xa làng du lịch suối nước nóng hiện tại. Tôi đã đi hỏi thôn dân, đều nói con gái tôi đích xác đã ở đó một đoạn thời gian, nhưng đột nhiên một hôm không thấy nó nữa.

‒     Vậy thì tốt, có tin tức tôi sẽ gọi cho bà. – Minh Diệu tiễn Trương nữ sĩ ra cửa. – Tấm hình này cho tôi, có chỗ cần dùng.

‒     Vậy thì tốt, hễ có tin tức lập tức gọi điện ngay cho tôi. – Trương nữ sĩ hấp tấp rời văn phòng.

‒     Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc – Minh Diệu đóng cửa lớn tiếng gọi – Giúp tôi với, chú ngữ tìm người là gì tôi quên mất rồi.

       Hoài Tố từ trong nhẫn ngọc nhảy ra:

‒     Đầu heo a, chẳng khi nào nhớ nổi. Chuẩn bị đồ đi, tôi vẽ bùa cho.

       Chuẩn bị giấy bùa và chu sa xong, Hoài Tố nhẹ nhàng thoải mái vẽ Tầm Nhân Phù.

‒     Đó, còn lại tự làm đi.

       Minh Diệu xếp Tầm Nhân Phù thành con hạc giấy, trong miệng mặc niệm chú ngữ.

‒     Đi thôi! – Hắn ném con hạc giấy lên không.

       Hạc giấy bay xiêu xiêu vẹo vẹo trên không mấy cái rồi rơi xuống đất cái xạch.

‒     Này, Tiểu Ngọc, bùa cô vẽ xài không được nha. Có phải vẽ sai rồi không?

‒     Không thể nào vẽ sai được. – Hoài Tố nhặt con hạc giấy lên – Giấy bùa hơi chuyển đen, chỉ có thể nói là người chúng ta tìm đã không còn là người nữa.

       1 Tự luyến là tự yêu bản thân (khác với tự ái nha).

       2 Thành ngữ “tử mã đương hoạt mã y”, nghĩa là dù biết không có hi vọng, nhưng vẫn cố gắng thử, hi vọng sẽ có kì tích xuất hiện.

       3 Bất nhập lưu: chưa đạt đến mức đủ để coi trọng, chưa đủ tư cách

       4 Vỗ mông ngựa: thành ngữ chỉ sự nịnh nọt. Ngày xưa người ta thường dùng ngựa làm phương tiện di chuyển, vỗ mông ngựa làm ngựa thích, vừa lấy lòng ngựa vừa lấy lòng chủ nó

Category: Tập 2: Mái tóc | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-30)
Views: 78 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close