Chương 14: Con đường nhỏ đầy sương mù lan tràn

     Tập 2: Mái tóc

      Chương 14: Con đường nhỏ đầy sương mù lan tràn

       Nhìn bốn người điên cuồng đùa giỡn trong vườn nho, Diệp Tiểu Manh cũng rất bó tay. Vốn cô còn cho rằng rất nhanh nữa sẽ về tới nhà, ai ngờ khi xe chạy ngang vườn nho, Lý Tâm Di lại đòi vào vườn hái nho ăn, hai nam sinh đương nhiên vui vẻ đồng ý. Thế là 4 người vứt Diệp Tiểu Manh với A Trạch lại trong xe, trả tiền vào vườn hái nho ăn.

‒     Chán quá a… thật muốn về nhà cho mau… – Diệp Tiểu Manh ngồi trong xe không biết làm gì, ban sáng vì gặp ác mộng nên dậy tương đối sớm, bây giờ có hơi buồn ngủ.

‒     Hay là nói chuyện với A Trạch vậy… Diệp Tiểu Manh ôm một chút hi vọng muốn nói chuyện phiếm với A Trạch, lại phát hiện A Trạch móc trong ba lô ra một cuốn sách cổ hơi ngả vàng đang chăm chú đọc.

‒     A Trạch à, bạn đang đọc gì vậy? – Diệp Tiểu Manh muốn tìm đề tài nói chuyện.

       A Trạch ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tiểu Manh một cái, đưa cuốn sách qua cho cô.

‒     Đây là sách gì vậy… – Diệp Tiểu Manh nhìn chữ trong sách, mỗi chữ đều như từng biết, nhưng lại không nhận ra một chữ nào – Ôi ôi ôi, một chữ cũng xem không hiểu…

       A Trạch kì quái nhìn cô một cái, mở miệng nói một câu hiếm hoi nhưng xém chút lại khiến Diệp Tiểu Manh buồn bực chết:

‒     Bạn đến cái này cũng xem không hiểu?

‒     Lòng tự tôn bị thương rồi… – Diệp Tiểu Manh cười khổ đưa cuốn sách lại cho A Trạch. – Mình làm sao xem hiểu được thứ này chứ, chữ trên đó mình không nhận ra được chữ nào.

       A Trạch mở miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt vào, có thể thấy rằng cô ta rất kì quái với việc Diệp Tiểu Manh xem không hiểu cuốn sách này.

‒     Đó là chữ gì vậy, mình một chữ cũng không biết, nhưng xem lại rất giống chữ Trung Quốc.

‒     Đây là chữ tiểu triện, chưa có ai dạy bạn sao? – A Trạch dùng ánh mắt kì quái nhìn Diệp Tiểu Manh – Thầy cô? Cha mẹ?

‒     Không có đâu, trường học làm sao lại dạy thứ này. Ba mẹ thì khi mình còn rất nhỏ đã đi đâu không biết. Mình vẫn luôn sống chung với chú. – Diệp Tiểu Manh nhớ tới Minh Diệu, nghĩ bụng: Hẳn là coi như chú đi… Minh Diệu từng nói hắn là sinh tử chi giao1 với ba mình.

       A Trạch chỉ lắc lắc đầu, không trả lời, tiếp tục cúi đầu xem cuốn sách cổ mà Diệp Tiểu Manh xem không hiểu, bỏ qua Diệp Tiểu Manh một bên.

‒     Ui ui ui… tui muốn về nhà sớm một chút… Minh Diệu cứu mạng a… – Diệp Tiểu Manh chỉ đành tiếp tục ngồi ngẩn ra trong xe.

       4 người chơi trong vườn nho cả 3 tiếng đồng hồ, sắc trời đã dần dần chuyển tối, Diệp Tiểu Manh nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ, nếu khởi hành nhanh một chút, về tới nhà cũng phải 7 giờ, về nhà khẳng định không kịp nấu cơm.

‒     Oa, đã muộn thế này rồi, chúng ta về nhanh thôi, nếu không về nhà sẽ bị mắng. – Cha mẹ Thái Nhã Ngôn đều là cán bộ nhà nước, bình thường quản giáo cô rất nghiêm, lần này cầu khẩn nửa ngày, rất không dễ dàng mới được tự do một lần, cô không muốn vì lần này về muộn mà bị hạn chế hành động sau này.

‒     Đúng vậy đúng vậy, chúng ta phải mau về coi phim nhiều tập, lái nhanh chút. – Lý Tâm Di cũng phụ họa một bên.

‒     Yên tâm đi, mình biết một con đường tắt, nhất định 7 giờ sẽ về tới khu trung tâm. – Trần Tuấn Thành vỗ ngực cam đoan.

‒     Đường tắt? Không có vấn đề gì chứ? Đừng lạc đường nha. – Chu Tuấn hơi không yên tâm với Trần Tuấn Thành.

‒     Không sao đâu, lần trước tao đi với ba tao, gần hơn quốc lộ nhiều, chạy cắt ngang qua thôn, rất nhanh là tới trạm thu phí. – Trần Tuấn Thành trả lời đầy tự tin.

‒     Vậy đi nhanh đi. – Diệp Tiểu Manh chen vào một câu, theo cô thấy, chỉ cần có thể về nhà sớm hơn một chút thì sao cũng được.

‒     Ha ha, vậy chúng ta xuất phát. – Chiếc minibus rẽ vào một con đường nhỏ chỗ ngã tư.

       Chiếc minibus chạy trên đường cái chật hẹp ở vùng quê, trời càng lúc càng tối.

‒     Mày xác định con đường này không sai chứ? – Chạy đã 30 phút, còn chưa thấy bóng dáng trạm thu phí ở đâu, Chu Tuấn hơi hoài nghi Trần Tuấn Thành chạy sai đường.

‒     Không sai được, tuy lần trước đi ban ngày, nhưng ngã rẽ đó tao nhớ rất rõ, qua khỏi đó là đường thẳng, tới đầu bên kia là trạm thu phí rồi. – Trần Tuấn Thành nhớ lại một lần, trả lời hết sức khẳng định.

       Sáu người đều không nói gì nữa, chơi như điên suốt hai ngày, thân thể và tinh thần đều hơi mệt mỏi. Thái Nhã Ngôn và Lý Tâm Di ngủ trên ghế, Diệp Tiểu Manh cũng hơi lơ mơ muốn ngủ.

‒     Sao còn chưa tới chứ, con đường này dài như vậy, so với quốc lộ còn muốn xa hơn. – Chu Tuấn không nhịn được hỏi một câu.

‒     Kì quái thật, lần trước tới rất nhanh mà – Chạy lâu như vậy nhưng vẫn không thấy đường lớn khiến Trần Tuấn Thành cũng hơi không dám chắc.

       Trời tối thui, thậm chí còn có sương mù dày đặc, cho dù có mở đèn pha xe chẳng qua cũng chỉ thấy được tầm mười mấy mét. Trần Tuấn Thành cũng không dám chạy nhanh. Ban đêm trên đường cái ở vùng quê rất yên tĩnh, không có người đi để hỏi đường, thậm chí xe cũng không có chiếc nào chạy qua, chiếc minibus chậm rì rì chạy cô đơn trên đường.

       Diệp Tiểu Manh ngủ thiếp đi một chút rồi mở mắt ra, bốn bên đều là sương mù mờ mịt nhìn không thấy gì, cô cũng không biết đã chạy bao lâu, bèn mở miệng hỏi:

‒     Còn chưa tới sao?

‒     Chưa!!! – Sương mù dày cộng với việc lái xe không tự tin suốt một thời gian dài khiến Trần Tuấn Thành hơi tức giận.

‒     A, còn chưa tới sao, có phải bạn lạc đường rồi không? – Trần Tuấn Thành trả lời lớn tiếng đánh thức Thái Nhã Ngôn.

‒     A, Nhã Ngôn à, nhanh thôi, rất nhanh sẽ tới rồi, bạn ngủ thêm một lúc nữa đi. – Trần Tuấn Thành trả lời Thái Nhã Ngôn với trả lời Diệp Tiểu Manh hoàn toàn là hai thái độ khác nhau.

‒     Mày đó. – Chu Tuấn ở một bên nhỏ giọng lầm bầm.

       Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn A Trạch, A Trạch đang nhìn ra ngoài cửa xe, lông mày cau chặt, không biết đang nghĩ gì.

‒     A Trạch, bạn đang nghĩ gì vậy. – Diệp Tiểu Manh cảm thấy A Trạch hình như biết được gì đó, nhỏ giọng hỏi.

‒     Bạn tự mình nhìn không ra sao? – A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh một cái.

‒     Nhìn? Nhìn ra cái gì? Sương mù quá dày, mình nhìn gì cũng không rõ, lại hơi thấy lạnh. – Diệp Tiểu Manh hơi mờ mịt với câu hỏi của A Trạch.

‒     Dừng xe!!! – A Trạch đột nhiên hét lên khiến Trần Tuấn Thành nhảy dựng, tiếng thắng xe đột ngột trên đường nhỏ không người buổi tối tỏ ra đặc biệt chói tai.

‒     Làm gì vậy? Hù chết tôi rồi! – Trần Tuấn Thành rất bực mình lớn tiếng chất vấn A Trạch.

       A Trạch mở cửa xe bước xuống, không nói một lời men theo đường cái đi về phía trước.

‒     Này, A Trạch, bạn đi đâu vậy? Chờ mình với… – Diệp Tiểu Manh sợ A Trạch đi một mình trên đường cái vắng vẻ sẽ gặp chuyện, vội vàng đuổi theo.

‒     Nhã Ngôn, em họ này của bạn không có bệnh về thần kinh chứ. – Lý Tâm Di nhỏ giọng hỏi Thái Nhã Ngôn.

‒     Hừ, ai biết, kệ nó đi chết đi, thứ phiền toái. – Thái Nhã Ngôn xem ra rất bất mãn với đứa em họ này của mình.

‒     Mình nghỉ một chút rồi chúng ta đi tiếp, chạy lâu như vậy mình cũng mệt rồi, hơn nữa sương mù dày thế này, mệt mỏi lái xe rất nguy hiểm. – Trần Tuấn Thành đề nghị.

‒     Vậy hai người bọn họ thì tính sao? – Chu Tuấn chỉ bóng lưng Diệp Tiểu Manh và A Trạch đang từ từ mất hút trong sương mù hỏi.

‒     Đừng gấp, dẫu sao đây là một con đường thẳng, lát nữa chúng ta chạy tới thế nào cũng gặp họ, chừng đó cho họ lên xe là được. – Trần Tuấn Thành vẻ mặt “không có gì phải quan tâm”, dựa vào ghế nhắm mắt lại.

‒     A Trạch, đừng đi nhanh vậy, chờ mình với. – Diệp Tiểu Manh ở đằng sau theo sát A Trạch.

‒     Bạn có cảm giác gì? – A Trạch không hề dừng chân, hơi quay đầu hỏi Diệp Tiểu Manh.

‒     Cảm giác? Hơi choáng váng, với lại hơi lạnh. Đường cũng không nhìn thấy, mình hơi sợ. – Diệp Tiểu Manh đuổi kịp A Trạch – Chúng ta về xe đi, đi như vầy phải đi tới bao giờ?

‒     Về xe sao… hẳn là rất nhanh thôi… – Lời A Trạch nói khiến Diệp Tiểu Manh không sao hiểu nổi.

‒     A, càng lúc càng lạnh… – Diệp Tiểu Manh cảm thấy một luồng hơi lạnh bức người từ trong sương mù tản ra.

‒     Cảm giác của bạn lại rất nhạy bén, đáng tiếc, không được bồi dưỡng từ nhỏ. – A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh một cái, trong mắt có vẻ gì đó mà Diệp Tiểu Manh không nhìn ra, dường như tán thưởng, lại có vẻ hâm mộ.

‒     Đi thôi, mình nghĩ rất nhanh có thể chứng minh suy đoán của mình. – A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, một cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới, Diệp Tiểu Manh cảm thấy không lạnh như trước nữa.

‒     A, A Trạch mau nhìn, đằng trước có chiếc xe. – Trong sương mù mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, Diệp Tiểu Manh chỉ nhìn thấy đằng xa phía trước có đường nét của một chiếc xe. – Chúng ta đi tới hỏi đường thôi.

‒     Quả nhiên là vậy… – A Trạch chìm vào suy tư.

       Diệp Tiểu Manh vội vội vàng vàng chạy tới trước xe:

‒     Xin lỗi, chúng tôi bị lạc đường, xin hỏi đường tới trạm thu phí nội thành đi như thế nào… A, sao lại là mấy bạn???

‒     Tiểu Manh? Không phải bạn đi với A Trạch về phía trước sao? Sao lại từ phía sau xe chạy tới? – Thái Nhã Ngôn nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cũng rất kinh ngạc.

‒     Không thể nào… bọn mình luôn men theo đường cái đi về phía trước mà… – Diệp Tiểu Manh cảm thấy đầu mình hơi mê mẩn.

       A Trạch chậm rãi đi tới, mở miệng nói một câu khiến cả 5 người sững sờ:

‒     Các vị, xem ra có người không muốn chúng ta rời đi, là quỷ đả tường2.

       1 Sinh tử chi giao: người từng cùng vào sinh ra tử, ý nói quen biết trong hoạn nạn

       2 Quỷ đả tường: Việt Nam gọi là ma giấu hay ma giăng hàng, dùng để chỉ việc bị lạc đường do ma gây ra, thường thì người ta đi theo một vòng tròn, cũng có khi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

Category: Tập 2: Mái tóc | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-30)
Views: 68 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close