Chương 10: Trận chiến cuối cùng

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 10: Trận chiến cuối cùng

‒     Tới đây, tới đây, ha ha! – Người đàn ông trung niên vừa tránh né những quả cầu lửa vừa kêu gào – Sức mạnh, sức mạnh của chính ta, ha ha ha ha. Sức mạnh của dục vọng là vô cùng vô tận. Chỉ cần có người là sẽ có dục vọng, chỉ cần có dục vọng ta sẽ có sức mạnh, ngươi không đánh ngã được ta đâu.

‒     Hộc, hộc. – Minh Diệu cảm thấy đã hơi kiệt sức, lá bùa mang theo người đã xài gần hết. Thân thể của loài người là có cực hạn. – Cố gắng lên, sắp rồi.

       Minh Diệu nghiêng người né tránh nắm đấm đấm thẳng vào mặt, tuy chỉ là quyền phong xẹt qua người nhưng xương sườn cũng truyền lại cảm giác đau như dao cắt.

‒     Chỉ còn mấy lá cuối cùng, phải tiết kiệm chút… Minh Diệu một tay ôm sườn phải, một tay móc túi lấy bùa, nghĩ đi nghĩ lại, bỏ lại 5 lá.

‒     Tật, ly hỏa! – Mấy quả cầu lửa bay về phía người đàn ông trung niên.

‒     Ngươi là đồ ngu à, ta nói rồi, thứ này không có tác dụng với ta. – Người đàn ông trung niên chỉ búng búng ngón tay, quả cầu lửa giống như bị thứ gì đó ngăn cản, chưa bay tới trước người hắn đã nổ tung, chỉ tung ra một đám khói bụi mịt mù.

‒     Còn có một chút. – Minh Diệu không chờ khói bụi tan đi đã xông lên phía trước. – Tật, ly hỏa. – 5 lá bùa cuối cùng bay vào trong khói bụi.

       Người đàn ông trung niên hiển nhiên không ngờ Minh Diệu không chờ linh lực hồi phục đã tiếp tục công kích, bị mấy quả cầu lửa bay tới trước mặt dọa nhảy dựng lên.

‒     Thịch! – Minh Diệu biết chắc chắn đã đánh trúng rồi.

‒     Hừm… lần này hơi đau nha. – Khói bụi từ từ tan đi lộ ra bóng dáng người đàn ông trung niên. – Chẳng qua xem ra ngươi cũng nỏ mạnh hết đà rồi. – Người đàn ông trung niên bị ly hỏa đánh trúng che tay trái trước mặt, cả cánh tay biến thành màu đen thui.

‒     Bị đánh trúng chính diện cũng không sao à? – Minh Diệu hơi lảo đảo. Không ngừng né tránh, công kích và sử dụng ly hỏa chú gần như đã hao hết tất cả thể lực và linh lực của hắn.

‒     Ha ha, ngươi định dựa vào món điêu trùng tiểu kĩ này để đánh ngã ta sao, không ăn thua đâu, thứ ngươi có thể gây thương tích chỉ là cái thân thể này, còn sức mạnh của ta thì đến từ ý thức của người. – Người đàn ông trung niên vung vẩy cánh tay trái bị thương, ly hỏa chú của Minh Diệu chỉ đẩy hắn lùi lại mấy bước mà thôi.

‒     Đúng vậy, thật ra ta cũng cho rằng như vậy. – Minh Diệu thở dốc mấy hơi, thẳng người lên, thò tay vào túi áo khoác.

‒     Hừm, còn có hoa chiêu gì mới sao? – Người đàn ông trung niên đứng nguyên chỗ cũ nghiêng đầu nhìn Minh Diệu, vừa rồi hắn đã nắm rõ đối với công kích pháp thuật và sức mạnh của Minh Diệu, không hề coi trọng.

‒     Vậy thứ này thì sao? – Minh Diệu móc trong túi áo khoác ra một cái hộp màu xanh. – Cổ Ấn!! – Một mảng ánh sáng màu vàng bao vây người đàn ông trung niên.

‒     Hừm… đây là gì vậy? – Người đàn ông trung niên mở con mắt bị ánh sáng vàng bao phủ ra, nhìn thấy vô số thanh kiếm nhỏ bao phủ lấy mình, trên dưới trái phải, không ngừng xoay tròn.

       Người đàn ông trung niên thò nắm tay dùng sức đấm vào kiếm trận, một trận ánh vàng lóe lên, kiếm trận không chút sức mẻ.

‒     Bao vây ta thì ích gì. – Người đàn ông trung niên không hề lo chuyện mình bị bao vây – Ngươi vẫn không qua được, với lại để duy trì kiếm trận này dường như ngươi cũng rất cật lực.

       Minh Diệu dồn hết tất cả linh lực vào việc khống chế kiếm trận, từng giọt mồ hôi lớn từ trên đầu chảy xuống cho thấy hắn không duy trì được bao lâu.

‒     Chỉ cần bao vây ngươi mấy giây là được – Giọng Ada từ sau lưng người đàn ông trung niên truyền tới – Ngươi cho rằng hắn không ngừng dùng ly hỏa chú đánh ngươi là làm chuyện vô bổ sao? Tất cả là để ngươi tiến vào truyền tống trận này.

‒     Hử?!! – Người đàn ông trung niên mới vừa phát hiện, chẳng biết từ bao giờ mình đã đứng trong một trận pháp hình tròn vẽ bằng muối trên sàn.

‒     Đi thôi, trở về Minh Phủ mà ngươi phải về đi. – Ada truyền linh lực vào trận pháp hình tròn, truyền tống trận bắt đầu vận chuyển, rất nhiều phù hiệu mà Minh Diệu không nhận ra sáng lên từng cái một.

‒     A… ta không muốn trở về… ta có thể… a… – Người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất lớn tiếng la gào, thanh âm thê thảm mà bi thương trong hầm tránh bom nghe chói tai như vậy. Một đám khí màu đen giống hình người tách ra khỏi thân người đàn ông trung niên, từ từ tiêu tán trong không trung.

‒     Hộc, hộc, làm xong rồi sao? – Minh Diệu thu hồi Cổ Ấn kiếm trận, liền không đứng nổi nữa, đặt mông ngồi trên đất. – Sao chị chậm vậy chứ, em sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

‒     Hết cách, tôi phải dọn sạch nước trên mặt đất rồi mới vẽ truyền tống trận được. – Ada dang hai tay ra vẻ rất vô tội. – Anh phải tăng cường rèn luyện nhiều hơn, còn một Boss lớn phía sau đấy.

       Xác định thằng cha này không bò lên nữa, Minh Diệu nắm chắc thời gian hồi phục sức mạnh, phía sau khẳng định còn một trận ác chiến phải đánh.

‒     Không có vấn đề gì. Truyền Tống Trận này có thể truyền tống thứ không thuộc về thế giới này thẳng về Minh Giới. – Ada thu dọn đồ đạc – Chúng ta đi thôi, tình yêu của anh đang ở phía trước.

‒     Thân thể của người đàn ông này phải làm sao, chết rồi à? – Minh Diệu nhặt một khúc gỗ trên mặt đất chọt chọt vào thân thể người đàn ông trung niên.

‒     Không phải, bị mất linh hồn. Linh hồn ác ma đã trở về Minh Giới, linh hồn thuộc về mình đã bị ác ma cắn nuốt sạch, nhục thể không có linh hồn vẫn sống, chẳng qua là người thực vật thôi. – Ada lấy khăn tay lau tay – Vấn đề còn lại giao cho cảnh sát xử lý đi.

‒     Các ngươi vẫn tới được đây rồi, cái tên sứ ma vô dụng ấy. – Ở cuối lối đi, một gian phòng trống khổng lồ, Trình Tú đứng ở giữa phòng. Trên bệ đá phía sau cô ta, Diệp Tiểu Manh đang yên lặng nằm trên đó nhìn Minh Diệu, không thể động đậy cũng không thể nói chuyện.

‒     Xem ra ta vẫn coi thường ngươi, bị độc khí của vong linh xâm nhập vào cơ thể mà vẫn có thể đánh bại sứ ma của ta, ta phải khen ngợi ngươi. – Trình Tú chậm rãi đi về phía Minh Diệu, trên khuôn mặt tàn khuyết không đầy đủ mang theo nụ cười, có con giòi màu trắng chui qua chui lại trong thịt. Minh Diệu rất khó liên hệ giữa quái vật ghê tởm trước mắt với cô bé thanh tú vốn ở nhà mình.

       Dường như nhận ra vẻ chán ghét của Minh Diệu, Trình Tú cảm thấy rất hài lòng:

‒     Đừng lo, rất nhanh ta sẽ có thể rời khỏi cái thân thể ghê tởm này, thật ra con nhỏ này dáng vẻ cũng không tệ, ta có hơi luyến tiếc phải vứt bỏ. – Trình Tú nhìn nhìn thân thể của mình.

‒     Đáng tiếc đồ dùng tạm vẫn là đồ dùng tạm, dùng chưa được bao lâu đã hư mất. Satan phù hộ, khiến ta tìm được thân thể hoàn mĩ thế này. – Dường như nhìn thấy thứ mình ao ước nhất, trong đôi mắt đục ngầu của Trình Tú lóe lên ánh sáng hưng phấn nhìn Diệp Tiểu Manh.

‒     Dùng thân thể này, ta liền có thể sống một cách vĩnh cửu rồi.

‒     Ngươi đang nằm mơ! – Ada rút đũa phép từ sau lưng ra, trên cây gỗ dài một mét khắc đầy hoa văn, viên đá quý ở đầu phát ra một tia chớp màu lam.

‒     Hừm, một Khu Ma Sư nhỏ xíu cũng dám đối kháng với ta sao. – Trình Tú căn bản xem thường công kích của Ada, chỉ chậm rãi xoay người, tia sét với thế tới hung hãn nổ tung ở vị trí một mét sau lưng Trình Tú, từng tia sét như con rắn chạy bên người Trình Tú, nhưng lại không thể tới gần.

‒     Tuy bây giờ sức mạnh của ta rất suy nhược, nhưng dựa vào hai người các ngươi vẫn không thể đánh vỡ được tầng kết giới thứ hai mà ta thiết lập. – Trình Tú không để ý tới hai người nữa, xoay người đi về phía Diệp Tiểu Manh.

‒     Không có cách nào sao? – Trận chiến vừa rồi đã khiến Minh Diệu sức cùng lực kiệt. – Phải làm sao mới giết chết được quái vật này?

‒     Muốn giết quái vật này rất đơn giản, chỉ cần dùng vật nhọn đâm vào đầu hoặc tim nó là được. Dẫu sao thứ nó dùng vẫn là thân thể con người. – Ada móc trong túi xách ra sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao sáu cánh – Nhưng mà cái kết giới này tôi lại không nắm chắc.

       Ada đeo sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao sáu cánh trước ngực, trút hết tất cả pháp lực vào sợi dây chuyền bạc, một luồng ánh sáng trắng chói mắt từ trong ngôi sao sáu cánh bắn thẳng về phía Trình Tú.

‒     Rầm! – Giống như dùng búa lớn đập lên miếng sắt, một luồng phản lực khổng lồ bắn lại phía Ada hất cô bay thật xa, đập mạnh lên vách tường, đạo kết giới kia vẫn không chút sứt mẻ.

‒     Chị không sao chứ? – Minh Diệu vội vàng chạy tới xem thương thế của Ada.

‒     A… còn tốt, chỉ gãy mấy cái xương… – Ada nằm trên mặt đất, cố chịu đau – Không có cách nào, kết giới quá mạnh mẽ.

‒     Đúng vậy, chẳng qua cho dù là thần cũng không thể đụng đến một sợi tóc của Tiểu Manh. – Minh Diệu đã mặc kệ tất cả, hắn quay đầu nhìn Ada – Đáp ứng em một chuyện, giúp em cứu Tiểu Manh ra.

‒     Không được, anh định dùng đạo cụ cấm kị đó sao? Với trạng thái thân thể hiện tại của anh là không thể, hôm nay anh đã dùng một lần rồi. – Ada muốn bò dậy ngăn Minh Diệu lại, nhưng đau đớn khiến cô không thể động đậy.

‒     Không vì gì khác, chỉ vì tôi rất chán ghét tên nhân yêu1 này, tôi thà ôm nó cùng chết. – Minh Diệu một lần nữa móc cái hộp xanh ra khỏi túi áo khoác.

‒     Yêu Lân!!! – Ánh sáng màu đỏ chiếu sáng cả đại sảnh, Yêu Lân mang theo tất cả linh lực còn lại của Minh Diệu bay về phía kết giới.

       Kết giới phát ra tiếng kim loại bị cắt đứt, Yêu Lân bị kết giới chặn lại bên ngoài.

‒     Thì ra ngươi còn có thứ đạo cụ thú vị như vậy, là đạo cụ hấp thu sinh mệnh lực lượng của chủ nhân chuyển hóa thành lực lượng của mình sao, đạo thuật của phương đông quả nhiên rất cường đại, đáng tiếc, lực lượng của ngươi còn thiếu một chút nha. – Trình Tú nhìn kết giới vẫn bình an vô sự thở phào. – Kì quái, vì sao linh hồn còn chưa tụ tập đủ, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai lầm chứ?

       Minh Diệu cảm thấy sức mạnh trên người dần dần biến mất, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ. “Cuối cùng, cuối cùng tôi vẫn không thể cứu cô, xin lỗi…”

       Yêu Lân vẫn như cũ muốn chọc thủng kết giới, nhưng ánh sáng đỏ càng lúc càng ảm đạm, giống như ánh nến có thể tắt bất cứ lúc nào.

‒     Rắc! – Thanh âm như tiếng kính vỡ, Trình Tú kinh hoảng quay đầu lại, Yêu Lân đột nhiên mất đi vật cản, chớp mắt đã đâm vào ngực Trình Tú.

‒     Sao có thể… không thể nào… là sức mạnh gì… thằng cha ấy… a!! – Ngọn lửa rừng rực bùng lên, nuốt mất ma pháp sư dã tâm hừng hực, tiếng gào thê thảm vang vọng trong đại sảnh.

       Thanh âm dần dần biến mất, linh hồn của ma pháp sư từng là huyền thoại cùng với thân thể của Trình Tú đều không còn tồn tại nữa, chỉ còn lưu lại một đống tro tàn.

‒     Thành công rồi… – Minh Diệu mất đi tri giác.

       Diệp Tiểu Manh cảm thấy mình đã có thể cử động, cô nhanh nhẹn nhảy khỏi bệ đá, ôm lấy thân thể đang từ từ ngã xuống của Minh Diệu.

‒     Ông đừng dọa tôi, tỉnh lại đi, Minh Diệu, đừng bỏ tôi lại một mình. – Trên mặt Diệp Tiểu Manh đầy nước mắt.

‒     Ư… đỡ tôi dậy… để tôi coi thử. – Ada duỗi tay ra.

       Diệp Tiểu Manh nghe tiếng Ada vội vàng dìu cô tới cạnh Minh Diệu, động tác hơi thô bạo khiến Ada không nhịn được kêu đau mấy tiếng.

‒     Không việc gì, chỉ là dùng linh lực quá mức, trị liệu sơ qua một lần là sẽ không có vấn đề gì. – Ada truyền chút linh lực còn lại của mình vào cơ thể Minh Diệu – Bây giờ có thể yên tâm rồi đấy.

       Diệp Tiểu Manh nghe nói Minh Diệu không có việc gì cuối cùng cũng yên tâm không khóc nữa, để đầu Minh Diệu nhẹ nhàng gối lên chân mình, vuốt ve khuôn mặt nhìn như đang ngủ.

‒     Ư… bây giờ tôi và Minh Diệu đều không cử động được… cô tới cõng hai người chúng tôi ra khỏi chỗ quỷ quái này đi – Ada cật lực thu đũa phép lại, trong lòng ôm chiếc giỏ LV mà mình thích.

‒     A??? Một mình tôi cõng hai người!!! – Diệp Tiểu Manh nhảy dựng lên la lớn.

‒     Chúng tôi vì tới cứu cô mới bị thương, cô không cõng thì ai cõng chứ? – Ada duỗi tay ra – Tới đây, cõng tôi trước đi.

‒     Không được – Diệp Tiểu Manh nhăn mũi – Tôi cõng Minh Diệu trước.

       Ở góc cua của lối đi, một người đàn ông đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng lên. “Hai tầng kết giới đều cần ta phải ra tay? Năng lực của tiểu bối bây giờ quá kém rồi.” Nói xong lại xoay người biến mất trong bóng tối…

       Dịch giả: Thằng cha Lưu lão sư mang kính gọng vàng này là một kẻ rất trâu bò đó, các bạn từ từ xem tiếp sẽ thấy!

       1 Nhân yêu là từ dùng chỉ những kẻ giả gái, chuyển giới, đồng tính luyến ái nam hoặc người nam có ngực to như người nữ. Ngày nay, nó thường được dùng để chỉ những kẻ nhìn giống như nữ nhưng thực ra là nam.

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-29)
Views: 55 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close