Chương 1: Hồn ma ngày 14 tháng 7

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 1: Hồn ma ngày 14 tháng 7

       14 tháng 7

       Ngày 14 tháng 7, trời âm u, có mưa.

       Ngày 14 tháng 7 đủ năm Kỷ Sửu thuộc hành Hỏa.

       Tháng Nhâm Thân, kim, mạnh thu (đầu thu), ngày Canh Tuất, ngày sâm mãn.

       Vật hậu của ngày: lúa lại lên.

       Tuế Sát Bắc, Cẩu Nhật xung (giáp thìn) long1

       Cửu tinh: Bát Bạch - Thái Âm tinh (thổ) - cát thần

       Túc danh: Tây Phương Tham Thủy Hầu - Hung lục diệu: Phật diệt

       Trực nhật: Tư Mệnh (ngày hoàng đạo). Ngũ hành: Xoa Xuyến Kim

       Bành Tổ Bách Kị: Canh không dệt vải, tuất không ăn chó2.

       Ngày Canh Tuất

       Ngày hôm nay nên: Cầu phúc, tế tự, kết thân, khai trương, giao dịch

       Kị: phục dược (uống thuốc), cầu y (tìm thầy thuốc), trồng trọt, động thổ, di dời

       Diệp Tiểu Manh quấn mình trong chăn bông, tuy không ngừng bảo mình đừng sợ, nhưng thân thể lại không nhịn được không ngừng run lên.

‒     Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, lập tức sẽ qua ngay, không có chuyện gì đâu...

       Không biết có phải do trận mưa nọ không, Diệp Tiểu Manh cảm thấy rất lạnh, không phải kiểu lạnh do khí trời, mà giống như hơi lạnh từ trong xương lan ra, trong không khí bốc lên từng luồng khí tức âm hàn.

‒     Minh Diệu đáng chết, vì sao không đến với mình, chẳng lẽ không biết mỗi năm ngày này mình khó chịu thế nào sao?

       Linh lực quá mẫn cảm nhưng năng lực lại không đủ, Diệp Tiểu Manh ăn đủ đau khổ, kể từ khi bị sốt cao năm 3 tuổi, mỗi năm ngày 14 tháng 7 đều giống như bị nạn, loại cảm giác không lạnh mà run từ trong xương phát ra ấy, đã làm bạn với cô 15 năm rồi.

       Dùng hết dũng khí và quyết tâm, Diệp Tiểu Manh chậm chạp từ trong chăn thò đầu ra hít một hơi không khí trong lành. Một con búp bê gấu trúc to bằng người thật đang ngồi một bên giường, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như châm chọc cô nhát gan.

‒     Cười gì mà cười, cười nữa mai tao quẳng mày vào máy giặt cho mày cười đủ luôn. - Nhìn con búp bê, trong lòng cô dường như đã yên ổn hơn rất nhiều.

‒     Hừ hừ, sợ chưa, bé Peter, cho mày nếm thử cái ôm gấu của tao nè.

       Ôm con búp bê vào lòng, mùi hương thơm phức không khỏi khiến trong lòng cô yên tĩnh hơn rất nhiều.

       Ánh sáng yếu ớt của cây đèn bàn ở đầu giường bỗng chớp lên mấy cái.

‒     Không thể nào, vì sao mỗi lần đều đi qua chỗ này, dọn nhà, nhất định phải dọn nhà!!!

       Diệp Tiểu Manh lại trùm chăn lên lần nữa.

       Một luồng hơi lạnh thấu tim phổi ập thẳng vào mặt, cô biết, lại bắt đầu nữa rồi.

       Một dãy ánh sáng màu xanh xuyên qua vách tường tiến vào, nhìn kĩ lại, dường như từng người một, nhưng lại có khuôn mặt khiến người ta không nhìn rõ. Ánh sáng hoàn toàn không ngừng lại, tiếp đó lại bay ra từ cửa sổ phía sau, dường như tất cả đều không liên quan tới họ.

       Chẳng biết qua bao lâu, Diệp Tiểu Manh từ từ cảm thấy đã không còn lạnh như vậy nữa.

‒     Phù..., cuối cùng cũng qua rồi, tôi không nhìn thấy mấy người, mấy người cũng không nhìn thấy tôi, hừ hừ, không liên quan gì đến tôi, không liên quan gì đến tôi.

       Cô lần nữa thò đầu ra khỏi chăn bông, há miệng hít thở không khí trong lành.

‒     Phù... Hừ!!

       Một hơi thở bỗng như có người dùng kềm cắt ngang.

       Tiểu Manh nhìn thấy rồi, một cái bóng lơ lửng, dường như là một cô gái, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng không biết vì sao, có thể khiến người ta cảm thấy được vẻ bi thương.

‒     Tôi... phải đi đâu đây... Tôi đã không còn chỗ để đi... Anh ấy ở đâu... còn tôi ở đâu...

       Lại là một hồn ma không có chỗ để đi, Tiểu Manh mặc niệm: “Không liên quan gì tới tôi, đi đâu cũng được, đi nhanh đi, đi nhanh đi!”

       Tiểu Manh không dám thở dốc lớn tiếng, sợ chỉ cần một chút âm thanh cũng sẽ dọa sợ hồn ma kia, cô chậm chạp từ từ muốn rút đầu vào trong chăn, giống như một con đà điểu bị dọa sợ.

       Reng reng reng...

       Tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, một người một ma đều giật nảy mình.

‒     Tên đáng chết nào lúc này lại gọi điện cho ta, ta mà biết được ta nhất định phải nhéo chết hắn.

       Tiểu Manh vừa định rút dây điện thoại ở đầu giường, lại phát hiện ra hồn ma cô gái kia chăm chăm nhìn mình. Một người một ma cứ thế ngó nhau, điện thoại cũng không ngừng kêu lên.

‒     Ngươi... vì sao lại còn sống... ta cũng chết rồi nhưng sao ngươi lại còn sống... vì sao... ta không cam lòng... ta yêu hắn như thế vì sao hắn lại đối xử với ta thế này... đúng... nhất định là ngươi... ngươi dụ dỗ hắn... nếu không hắn không thể không cần ta...

       Chờ một chút, Tiểu Manh cảm thấy hồn ma này bắt đầu hơi hystery3 rồi.

‒     Tôi không biết gì hết, tôi không biết cô là ai, tôi còn chưa có bạn trai đâu, cái đó, cô nhất định là tìm nhầm người rồi, đây là nhà tôi, cô nhất định là đi nhầm rồi, mau rồi khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!

       Tiểu Manh cảm thấy mình bắt đầu nói nhảm rồi, mà cũng phải, dù là ai vào nửa đêm ngày lễ Vu Lan nhìn thấy một con ma trong nhà mình, mà con ma này lại là một con ma nữ cấp oán phụ, đều sẽ luống cuống tay chân.

‒     Là ngươi... nhất định là ngươi... trên người ngươi có mùi vị kì quái... một mùi vị khiến ta rất muốn ăn ngươi... ta phải ăn sạch ngươi... như vậy hắn sẽ trở về bên cạnh ta...

       Hồn ma từ từ bay xuống, một khuôn mặt càng lúc càng gần, từ giữa mái tóc dài có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như máu và cặp mắt vô thần.

       Diệp Tiểu Manh cảm thấy hơi lạnh từ trong xương tủy thấm ra tràn khắp toàn thân. “Không động đậy được rồi, Minh Diệu đáng chết, mau tới cứu tôi...”

       Hồn ma duỗi tay ra, một cánh tay trắng bệch, móng tay rất dài, dường như đã không cắt sửa được 100 năm rồi, cong cong quẹo quẹo như vô số con giun, nhìn kĩ thì dường như còn đang nhúc nhích.

       Diệp Tiểu Manh muốn lùi lại, thân thể lại hoàn toàn không phối hợp với đại não.

‒     Duỗi tới rồi, duỗi tới rồi, đừng mà, tôi còn trẻ, tôi không thể chết khi còn trinh được a, sớm biết vậy thì làm với Minh Diệu trước rồi, tuy quá quen thuộc không tiện xuống tay, nhưng dù sao so với hiện tại bị một hồn ma oán phụ hút hết hồn phách còn tốt hơn. A, còn 3 tập nữa là đại kết cục rồi, không coi được kết cục ta không cam lòng a. Trình Tú còn thiếu ta 4 tháng tiền phòng, anh chàng giao sữa kia còn chưa biết tên, sớm biết vậy hôm trước hỏi cái là được rồi.

       Diệp Tiểu Manh cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi, vào lúc này còn có thể nghĩ tới những chuyện nhàm chán như thế. Cánh tay trắng bệch từ từ sờ mó khuôn mặt cô, cảm giác lạnh đó còn muốn lạnh hơn so với trong lòng.

‒     Đẹp lắm... chẳng trách hắn lại bỏ rơi ta... ta phải ăn sạch ngươi... rồi cào nát mặt ngươi, như vậy ngươi sẽ không còn đẹp nữa... hắn sẽ trở về bên cạnh ta...

       Tay của con ma bóp lấy cổ của Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh cảm thấy dường như không khí đều bị hút đi sạch, bất kể mở miệng to tới đâu, đều không cách nào khiến phổi hấp thu được chút không khí nào. Đầu bắt đầu căng lên, dường như máu huyết toàn thân đều chảy lên đầu, tầm nhìn bắt đầu lờ mờ.

‒     Vị thật ngọt... ăn sạch ngươi... hắn sẽ trở về... Con ma nữ thè đầu lưỡi ra, đầu lưỡi đỏ như máu, đỏ như muốn nhỏ máu.

‒     Nhìn không rõ nữa rồi... khó chịu quá... Minh Diệu...

       Đầu lưỡi đỏ tươi mà lạnh băng liếm lên mặt, mang tới không chỉ sự ghê tởm, mà còn cả cảm giác sợ hãi vô biên vô tận.

       Diệp Tiểu Manh cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó muốn bay ra, cảm giác đau đớn như bị xé rách từ toàn thân truyền đến đại não.

‒     Thịch!!!

       Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người một cước đá bung ra.

       Hồn ma bị dọa giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, nhưng thân thể lại không động đậy, tay vẫn bóp chặt cuống họng Diệp Tiểu Manh, dường như cổ và đầu không cùng một thể, quay ngoắt 180 độ một cách ngụy dị.

‒     Tật!!!

       Hồn ma vừa nhìn thấy một ánh sáng mạnh màu trắng, thân thể đã lạnh băng từ rất lâu rất lâu dường như lại cảm nhận được sự ấm áp, không, không chỉ là ấm áp, là nóng, là nóng bỏng, là sự nóng bỏng không cách nào chịu nổi.

‒     A!!! Vì sao... vì sao... nóng thế... a...

       Một đám lửa bao bọc lấy hồn ma, trông thật nhiệt liệt, trong không khí truyền lại tiếng chít chít, nhiệt lượng dường như có thể nung chảy mọi thứ bao vây lấy hồn ma, mà Diệp Tiểu Manh lại bình yên vô sự.

       Từ từ, ánh lửa biến mất, cùng biến mất với ánh lửa còn có cả con ma nữ kia, căn phòng trở lại yên tĩnh như cũ, ngọn đèn lờ mờ ở đầu giường vẫn yên tĩnh chiếu sáng, con búp bê tên Peter nằm trên mặt đất, mỉm cười nhìn thanh niên ở cửa phòng, dường như tất cả chưa từng xảy ra.

‒     Tiểu Manh, Tiểu Manh, con có sao không?

       Thanh niên ôm lấy Diệp Tiểu Manh đang nằm trên sàn nhà.

       Diệp Tiểu Manh cố sức mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đầy râu lún phún.

‒     Quái thúc thúc đáng chết, ông phải đền cho tôi...

       Dường như mọi thứ trên đời bỗng nhiên đều không có gì đáng sợ nữa, cô gái ngủ thiếp đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yên tâm...

       1 Năm sửu thì Thái Tuế là sửu, thuộc hướng bắc, nên gọi là Tuế Sát Bắc. Ngày Tuất xung với Thìn, viết như vậy nghĩa là ngày Canh Tuất khắc với Giáp Thìn.

       2 Nghĩa là ngày canh không được dệt vải, giờ tuất không được ăn thịt chó

       3 Cách dùng từ của tác giả, có nghĩa là khùng, điên, tâm thần

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-05-06)
Views: 102 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close