Chương 2: Mê Hồn Phù mất hiệu lực

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 2: Mê Hồn Phù mất hiệu lực

       Một vệt nắng chiếu lên mặt Diệp Tiểu Manh, cặp lông mi vừa dài vừa cong động đậy, mở mắt ra, là một khuôn mặt khiến người ta cảm thấy ấm áp, đầu tóc ngắn bù xù, râu ria lún phún, cặp mắt kính gọng đen quê mùa.

‒     Cuối cùng ông vẫn đến cứu tôi… Cảm giác ấm áp trào lên trong lòng. Khuôn mặt Minh Diệu khi ngủ nhìn đáng yêu hơn xa khi thức. Thật muốn ngủ mãi trong vòng tay ấm áp này, Diệp Tiểu Manh không khỏi nghĩ.

       Tiếng chuông đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, đánh thức Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh phát hiện Minh Diệu đã thức, vội vàng cất tiếng ngáy, giả vờ ngủ say.

       Vò vò đầu tóc rối bù, khiến nó càng rối hơn, Minh Diệu ngồi dậy, nhìn thấy Tiểu Manh ngủ say bên cạnh, vội vàng đưa tay rờ thử trán cô.

‒     Ừm, dường như không bị ảnh hưởng gì, âm khí cũng không có dấu vết lưu lại.

       Bàn tay ấm áp mà xù xì nâng lấy trán, Diệp Tiểu Manh không khỏi cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.

‒     Đồ ngốc, dậy đi, trễ học tới nơi rồi. – Minh Diệu nắm lấy tai cô.

‒     Đau quá, ông già đáng chết, đừng nắm tai tôi… Ui da! – Đột nhiên trên đầu bị gõ một cú mạnh.

‒     Đã bảo bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chú, còn nữa, không được thêm chữ “đáng chết” sau chữ “ông già”, phải kính già yêu trẻ.

‒     Đau quá a, quái thúc thúc, đánh vào đầu sẽ làm chết rất nhiều tế bào não đấy, sau này không nuôi ông, ui da!!!

       Minh Diệu lại gõ cho một cú:

‒     Trước chữ “thúc thúc” cũng không được thêm chữ “quái”, nếu không ta sẽ mang ngươi đi xem cá vàng. Rời giường ngay đi, trên đường mua thứ gì đó để ăn đi, trễ học tới nơi rồi. – Nói xong bèn đứng lên đi ra khỏi cửa trở về phòng mình.

‒     Hừm, vẫn là lúc ngủ tương đối đáng yêu, khi thức dậy liên trở thành đáng ghét thế này. – Diệp Tiểu Manh vừa lầm bầm vừa ôm cái đầu bị cốc đau đi vào nhà vệ sinh.

‒     Thúc thúc, con đi học đây, trong tủ lạnh có đồ ăn, chú có đói thì ăn đi, bye bye!

‒     Ừm… trong phòng truyền ra thanh âm hàm hồ không rõ.

‒     Heo lười… không để ý tới ông nữa. – Cô gái xoay người đi ra khỏi cửa.

       Nghe tiếng cửa chính đóng lại, Minh Diệu ngồi dậy, từng trận đau buốt trên vai càng lúc càng nghiêm trọng. “Không thể lơ là được” Minh Diệu cởi áo, đi tới trước gương xoay người qua, trên vai trái gầy ốm, một dấu tay màu xanh hiện rõ ràng bắt mắt trên làn da trắng bóc.

‒     Vốn cho rằng là một lệ quỷ1 bình thường, nhưng xem ra sự tình không đơn giản như vậy. – Minh Diệu lấy từ trong ngăn kéo ra một lá bùa đã viết xong.

‒     Tật – Ly hỏa phù bỗng dưng bốc cháy lên. Bỏ tro của lá bùa cháy hết vào ly rồi đổ rượu mạnh vào, Minh Diệu lại móc trong túi quần ra một cái hộp nhỏ màu xanh. Mở hộp ra, ba thanh kiếm nhỏ không giống như được làm từ kim loại bên trên lấp lóe ánh sáng, trên thân ba thanh kiếm nhỏ phân biệt viết Cổ Ấn, Tịch Tà, Yêu Lân.

‒     Phù, loại chuyện này tự mình làm đúng là không xuống tay được. – Cầm lên cây kiếm nhỏ dài chưa bằng một ngón tay có khắc chữ Tịch Tà, Minh Diệu hít sâu một hơi.

‒     Tới luôn, cũng không phải lần đầu. – Hắn uống một hớp cạn ly rượu mạnh đầy tro bùa, tay phải dùng sức cắm mạnh thanh kiếm nhỏ vào giữa dấu tay trên vai trái.

‒     A, đồ đáng chết, đau chết ta rồi. – Máu màu đen chảy ra từ vết thương, còn có khí đen không ngừng bốc lên. Máu chảy một trận thì không chảy nữa, dấu tay cũng từ từ nhạt dần, cho tới khi chỉ còn lưu lại một vết thương nhỏ, tưởng như trước giờ chưa từng xuất hiện vậy.

       Rút Tịch Tà ra, thanh kiếm rút ra từ vết thương mà không nhỏ một giọt máu. Bỏ Tịch Tà vào lại trong hộp xanh, Minh Diệu tùy tiện rút một miếng OK2 dán lên vai.

‒     Chuyện này không đơn giản như vậy, mình và Tiểu Manh nhất định đã bị người ta tính kế. – Tiêu trừ xong âm độc trên người, Minh Diệu bắt đầu nhớ lại sự ngụy dị của buổi tối hôm qua.

       Trước khi ra khỏi cửa rõ ràng mình đã dán bùa lên trước phòng Tiểu Manh rồi, vì sao bách quỷ dạ hành3 không tránh căn phòng ra, bùa này trước giờ không có sai lầm gì, sao tối hôm qua lại không linh nghiệm? Nữ quỷ đó, nhìn từ hành vi, tuyệt đối không phải vì quỷ môn đại khai mà chạy ra, hẳn phải là một oán hồn mới chết chưa lâu thôi, dường như có linh lực, lại dường như không có, giống như không phải có sẵn mà bị người ta cưỡng ép thêm vào, trùng hợp khi hắn trên đường về nhà lại bị một nam lệ quỷ quấn lấy không thoát thân được, mà âm khí trên người lệ quỷ này lại không yếu, sơ sẩy một chút liền bị thương.

       Tất cả những chuyện này nhất định không phải là trùng hợp. Trực giác trời sinh đã từng cứu mạng hắn mấy lần, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Nếu không phải cảm thấy chuyện không thích hợp vội vã chạy về mà tiếp tục ở tại tòa nhà cũ tìm kiếm con quái vật ăn thịt người kia, có trời biết Tiểu Manh sẽ xảy ra chuyện gì.

‒     Để coi rốt cuộc Mê Hồn Phù xảy ra chuyện gì. – Minh Diệu đứng lên, lôi dưới gầm giường ra một cái máy quay phim nhỏ xíu.

‒     Chế độ nhìn ban đêm, chế độ nhìn ban đêm, a, ở đây. – Ngắm vào Mê Hồn Phù dán trên cửa phòng Tiểu Manh, Minh Diệu cẩn thận xem xét.

‒     Giấy bùa không có vấn đề… bùa cũng không có vẽ sai… cái thứ màu nâu này là gì? – Lá bùa bình thường nhìn không có gì khác thường, dưới chế độ nhìn ban đêm của máy quay, một vệt màu nâu dính dơ cả 4 góc của lá bùa.

       Minh Diệu lấy tay vuốt một cái, đưa lên mũi ngửi, hơi tanh.

‒     Thứ kỳ quái, cầm đi cho Tiểu Ngọc coi một cái. – Minh Diệu xé lá bùa xuống, dùng bì thư gói kĩ lại rồi bỏ vào túi áo, xoay người đi ra cửa.

       Cao ốc Quảng Phát trên đường Sơn Đông, vốn chỉ là một tòa nhà xây bỏ dở giữa chừng, nghe nói hồi năm chín mấy, nhà thầu làm chừng một nửa rồi ôm tiền chạy ra nước ngoài, tòa lầu này nằm ở vị trí rất không tệ, nằm trên đường giao thông quan trọng, cách khu đông dân cư cũng rất gần, cho nên sau đó có thật nhiều doanh nghiệp muốn tiếp tục phát triển, nhưng không biết vì sao, mỗi lần đều bỏ dở, hỏi tới những doanh nghiệp kia thì họ chỉ úp úp mở mở, không nói được lý do vì sao, chỉ nói không tiếp tục phát triển nữa, cho nên cứ bỏ không như vậy gần 10 năm, mãi tới khi một nhà thầu họ Từ nhận thầu công trình này. Lúc mới bắt đầu, cũng xảy ra tới mấy sự cố nghiêm trọng, chết mất 7 thợ và một đốc công, cảnh sát cũng không điều tra được là vì sao, kết quả điều tra cũng chỉ là trong quá trình thi công vi phạm các quy định an toàn nên xảy ra sự cố. Một người bạn giới thiệu ông chủ Từ tới tìm Minh Diệu, Minh Diệu dòm dòm, bảo ông chủ Từ nghỉ xây 1 tuần. Trong 1 tuần, không ai biết Minh Diệu làm trò gì, nhưng từ đó về sau, công trình thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã hoàn thành. Ông chủ Từ mừng như điên, muốn cảm tạ Minh Diệu thật hậu. Minh Diệu từ chối, chỉ yêu cầu một văn phòng ở tầng hầm, đương nhiên, là loại vĩnh viễn không cần trả tiền thuê.

       Không cần bỏ tiền cũng có thể dùng một phòng dưới hầm trả nhân tình, ông chủ Từ đáp ứng rất thẳng thắn, Minh Diệu bèn dùng cái văn phòng dưới hầm này mở văn phòng thám tử tư.

       Mở cửa văn phòng ra, một làn hương hoa ập vào mũi. Tuy văn phòng nằm dưới hầm, nhưng không có chút cảm giác ẩm thấp nào, trái lại trong không khí lại có mùi đàn hương nhàn nhạt.

‒     Tiểu Ngọc, tới phụ chút được không. – Minh Diệu gọi một câu vào trong văn phòng không có ai.

‒     Không được, nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là Tiểu Ngọc, cái tên quê mùa này cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, ta tên là Hoài Tố.

       Một cung trang nữ tử4 rất đẹp nhưng lại khiến người ta không thể nhìn rõ từ bên trong bay ra.

‒     Ái chà, cũng vậy thôi, ta thích gọi là Tiểu Ngọc, như vậy thân thiết hơn. Tới, giúp ta nhìn xem đây là cái gì. – Minh Diệu móc túi lấy cái Mê Hồn Phù mất hiệu lực ra.

‒     Hôi quá, lần nào ngươi cũng kiếm đâu ra mấy thứ không sạch sẽ về biểu ta coi. – Cung trang nữ tử tự xưng là Hoài Tố cau mày, hiển nhiên không muốn lại gần tờ Mê Hồn Phù kia.

‒     Được rồi được rồi, giúp chút đi mà, chẳng qua chỉ là mang ngươi đi xem phim thôi. – Minh Diệu chắp tay lại, nài nỉ.

       Hoài Tố nhăn mũi, đôi mày liễu giật giật:

‒     Ta muốn coi Mc Dull.

‒     Được được được, buổi chiều chúng ta đi coi được không, ngoan nào, coi giùm ta đi. – Minh Diệu luôn miệng đáp ứng.

       Hoài Tố rất không tình nguyện thò tay ra, chạm vào chỗ vết bẩn màu nâu:

‒     Đây… là mỡ người… còn có máu kinh của phụ nữ, a, thứ đồ thật ghê tởm, ngươi phải mang ta đi coi phim hai lần.

‒     Được, hai lần thì hai lần, lại giúp ta đi, ta muốn coi máu kinh này là của ai.

       Hoài Tố nhắm mắt lại, mỗi tay thò một ngón lên vết bẩn. Một quầng sáng màu lam hiện lên quanh người Hoài Tố. Từ từ lam quang tan đi, một cô gái nhỏ mặc quần Jean xuất hiện trước mặt Minh Diệu, khuôn mặt đó tuyệt đối không phải là Hoài Tố ban nãy.

‒     Biết ai đây không? – Giọng hỏi vẫn là của Hoài Tố.

       Khuôn mặt Minh Diệu từ từ trở nên nghiêm trọng:

‒     Biết, là Trình Tú, sự việc càng lúc càng trở nên phức tạp rồi.

       1 Trong tiếng Trung Quốc, “quỷ” tương đương với “ma” trong tiếng Việt, tức là chỉ linh hồn người đã chết. Còn “lệ” là dữ, lệ quỷ là những linh hồn hung dữ, có tính tấn công chứ không phải những linh hồn vô hại người ta thường thấy.

       2 Hình như là băng cá nhân chứ không phải bao cao su đâu.

       3 Vốn xuất phát từ truyền thuyết Nhật Bản (có 1 bộ Manga mang tên này, các bạn có thể tìm đọc), nay dùng để chỉ việc nhiều ma quỷ tập trung đi trong đêm, theo nội dung truyện thì vào ngày 14 tháng 7 âm lịch hàng năm, ma quỷ đi từ dương gian xuống âm phủ, nên mật độ ma quỷ xuất hiện trên đường tăng lên rất nhiều.

       4 Cô gái mặc đồ cung nữ trong các cung đình xưa, giống như trong các phim cổ trang

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-05-25)
Views: 79 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close