Chương 3: Trình Tú kì quái

     Quyển 1: Vĩnh sinh

      Chương 3: Trình Tú kì quái

‒     Còn 5 phút nữa, còn 5 phút nữa. – Miệng cắn cái bánh quẩy mới vừa mua, Diệp Tiểu Manh chạy như bay trên hành lang của dãy phòng học, bím tóc đuôi ngựa vung vẩy sau gáy, dường như tỏa ra sức sống vô hạn.

‒     Kịp rồi, kịp rồi, ui da. – Bẻ cua đột ngột không kịp dừng lại, cô đụng mạnh vào một người đang đi tới.

‒     Đau quá, xin lỗi nha, tôi không nhìn thấy. – Diệp Tiểu Manh xoa đầu gối, vội vàng xin lỗi người bị đụng.

‒     Nhớ lấy, đừng chạy trên hành lang. – Thanh niên bị đụng đẩy đẩy gọng kính.

‒     Sao rồi, ngã có bị thương không? – Thanh niên đưa tay ra, muốn đỡ Diệp Tiểu Manh.

‒     Không sao không sao, Lưu lão sư1, em trễ rồi, phải đi trước. – Diệp Tiểu Manh cuống quýt đứng dậy, tránh khỏi tay Lưu lão sư, vội vội vàng vàng chạy vào phòng học.

       Thầy giáo họ Lưu quay đầu nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Manh một cái, đẩy cái kính gọng vàng một cái, xoay người đi về phía phòng giáo viên.

‒     Phù, đụng ai không đụng, lại đụng trúng ổng. – Diệp Tiểu Manh ngồi xuống ghế, vừa thở dốc vừa lầm bầm.

       Lưu lão sư mới được điều tới 3 tháng nay, người đã đẹp trai lại trẻ tuổi, ăn nói hài hước dí dỏm, rất được ưa chuộng trong trường học. Không chỉ một số cô giáo còn chưa xuất giá thích nói chuyện với anh, rất nhiều nữ sinh trong trường đều coi anh ta là thần tượng.

       Nhưng chẳng biết vì sao, Diệp Tiểu Manh rất không thích Lưu lão sư, cũng chẳng biết vì sao, chỉ cần đi tới gần anh ta trong vòng 5 bước, trong lòng sẽ có một luồng khí mát dâng lên, cả người đều nổi da gà.

‒     Còn may còn may, chưa tới trễ. Tiết 1 hẳn là Địa lý. Giáo viên địa lý kiểu như bà già Lucky đều chỉ thích tụng tới tụng lui những nội dung trong sách, nghe hay không nghe đều như nhau cả, vừa khéo để lấp đầy cái dạ dày còn chưa kịp ăn no.

       Cuối cùng cũng chịu đựng được 45 phút, Diệp Tiểu Manh đã ăn no mơ màng muốn ngủ, nghe tiếng chuông reo liền tỉnh táo lại, không chờ bà cô dạy Địa xoay người, đã nhảy lên khỏi chỗ ngồi phóng ra khỏi cửa sau phòng học.

‒     Trình Tú, Trình Tú!! Diệp Tiểu Manh đứng trước lớp 4 gọi.

‒     Hôm nay nó không đi học, hai người ở chung mà không biết sao? – Một nam sinh lớp 4 thấy Diệp Tiểu Manh bèn đi ra trả lời.

       Đã biết Diệp Tiểu Manh và Trình Tú thân nhau, hai người không chỉ ở chung, giờ nghỉ cũng luôn đi cùng nhau, cho nên tuy không học chung lớp nhưng trong lớp 4 bất kể nam sinh nữ sinh ai ai cũng biết Diệp Tiểu Manh.

‒     Không tới sao, kì quái, hôm qua nó cũng không về nhà ngủ, mình còn cho rằng nó tới ngủ ở nhà bạn học nào chứ. – Diệp Tiểu Manh xoa xoa mũi, khí trời trở lạnh rồi, coi bộ phải mặc thêm áo mới được.

‒     Chắc chắn không phải qua đêm ở nhà ai trong lớp tui, lão sư đã hỏi rồi. – Nam sinh kia rất có ý với Diệp Tiểu Manh, trả lời cũng rất ân cần.

‒     Được rồi, không biết nha đầu2 này lại đi đâu phát điên rồi, hết tiết sau gọi điện cho nhỏ, cảm ơn các anh. – Diệp Tiểu Manh xoay người chạy về lớp mình, bỏ lại cậu con trai dường như còn rất nhiều lời muốn nói đứng ngẩn ngơ ở cửa lớp.

       Ở góc hành lang, Lưu lão sư lẳng lặng nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

‒     A, Lưu lão sư, thầy đang làm gì ở đây vậy? – Đột nhiên có tiếng nữ sinh truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu lão sư.

‒     À, không có gì, ngẩn người một chút thôi. Sắp vô tiết rồi, em vào lớp đi. – Nói xong, Lưu lão sư bèn xoay người đi mất.

‒     Đẹp trai quá, tới lúc ngẩn ra cũng đẹp trai. – Nữ sinh vẫn còn mơ màng ở đó.

       Tiết 2 là Vật lý, là Lưu lão sư mà mọi người đều hoan nghênh, Diệp Tiểu Manh cũng rất nể mặt làm bộ nghiêm chỉnh lắng nghe, chỉ nhân lúc thầy giáo viết bài lên bảng mà lơ đễnh một chút. Không biết có phải cảm giác sai hay không, Diệp Tiểu Manh cảm thấy hôm nay Lưu lão sư hình như đặc biệt chú ý tới mình, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc tới một cái.

‒     Không phải ghi thù vì hồi sáng bị đụng một cái chứ, đồ đàn ông con trai nhỏ nhen. – Diệp Tiểu Manh không nhịn được ác độc nghĩ bụng.

‒     Này, Tiểu Manh, bài luận tiếng Anh hôm qua bạn chưa nộp, nộp mau đi. – Giờ ra chơi sau tiết 2, cán sự Anh bắt đầu đi thu bài, bộ dạng như địa chủ thời phong kiến đi thu tô vậy.

‒     A, toi rồi, mình quên mất, phen này bị lão sư tiếng Anh mắng một trận chắc luôn. – Diệp Tiểu Manh ôm đầu. Chết tiệt, hôm qua là ngày 14 tháng 7, chẳng có tâm tình làm gì cả, trong lòng chỉ toàn sợ hãi, làm gì nhớ nổi bài luận bài lạo gì chứ.

       Quả nhiên, tiết 3 bắt đầu, Diệp Tiểu Manh liền bị thầy giáo tiếng Anh đầu hơi hói dạy dỗ một trận. “Ông già này phải cho đi dạy Ngữ văn” Diệp Tiểu Manh bị mắng nghĩ bụng “Dạy dỗ người ta mà còn bài bản như vậy.”

       Chửi suốt 5 phút, thầy Vương hói cuối cùng mới buông tha cho cô. Người có chút sắc đẹp cũng có chỗ tốt, không nộp bài nhiều nhất cũng bị chửi một trận là xong.

       Thầy Vương hói bắt đầu dạy, cái khác không nói, mỗi khi ông già hói này giảng bài thì rất nhập tâm, cho nên ai cũng biết, ngàn vạn lần đừng ngắt ngang bài giảng của ổng, nếu không ổng sẽ nổi điên.

       Thế mà trong khi thầy Vương hói đang hăng say giảng bài, chuông điện thoại của Diệp Tiểu Manh lại reo lên một cách không đúng lúc.

‒     Diệp Tiểu Manh!!! Em đứng lên cho tôi! – Thầy Vương hói bắt đầu nổi điên, từng sợi gân xanh trên đầu gồ lên, khiến người ta không khỏi lo lắng ông ta có đột ngột bị tai biến mạch máu não không.

       Diệp Tiểu Manh rất ủy khuất đứng dậy, không biết tên đáng chết nào lại gọi điện cho mình vào lúc này, hôm nay đi học vội quá, quên chuyển điện thoại sang chế độ rung, kết quả đụng trúng nòng súng.

‒     Nộp điện thoại, buổi chiều tan học tới phòng giáo viên. Ô hô, thảm rồi. Nhất định phải nghe dạy dỗ thật lâu rồi. – Diệp Tiểu Manh lòng không cam tình không nguyện đặt cái điện thoại chưa kịp xem ai gọi đã phải tắt đi lên bục giảng.

‒     Hôm nay xui quá… Hết tiết, Diệp Tiểu Manh kiệt sức nằm dài trên bàn. Bụng lại hơi đói rồi, bánh quẩy hồi sáng tiêu hóa quá nhanh, cái bao tử không an phận lại lớn tiếng kháng nghị.

‒     Thôi, đi căn tin mua chút đồ ăn, sẵn tiện gọi cho Trình Tú luôn. Di động bị tịch thu rồi, tới căn tin dùng điện thoại công cộng vậy. – Diệp Tiểu Manh đi ra khỏi dãy lầu.

       Khí trời tháng 9 tuy có hơi mát, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu xuống đất rất mạnh, khiến Diệp Tiểu Manh vừa từ tòa nhà đi ra hơi choáng váng. Cô giơ tay lên che trên mắt. Trình Tú có thể đi đâu được nhỉ? Trước giờ có đi đâu đều nói một tiếng mà? Trong tầm nhìn mơ hồ, một nữ sinh mặc đồng phục cũng buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu, chậm chạp từ sân thể dục đi vào.

‒     Trình Tú, bạn đi làm gì vậy, sao hôm qua không về nhà? – Nhìn thấy bạn thân, Diệp Tiểu Manh vội đi qua đón.

‒     Tiểu Manh… bạn… bạn sao… Trình Tú nhìn thấy Tiểu Manh dường như rất giật mình, sắc mặt trắng bệch không khỏi khiến Diệp Tiểu Manh ngẩn ra.

‒     Tiểu Manh… bạn… bạn không sao chứ. – Trình Tú chẳng biết vì sao, đối mặt với bạn thân sớm chiều ở chung lại hơi căng thẳng.

‒     Không sao không sao, yên tâm đi. – Diệp Tiểu Manh cho rằng Trình Tú nói chuyện hôm qua là ngày 14 tháng 7, chuyện thể chất cô mẫn cảm Trình Tú cũng biết.

‒     Bạn không có nhà chẳng qua Minh Diệu trở về với mình rồi. – Diệp Tiểu Manh không muốn nói chuyện hồn ma hôm qua ra, cô sợ Trình Tú lo lắng. – Hôm qua bạn đi đâu vậy, cũng không chịu gọi điện.

‒     Mình tới nhà bạn mình chơi, khuya quá nên ở lại luôn. – Trình Tú hình như có tâm sự, ánh mắt tránh né không dám nhìn vào mắt Diệp Tiểu Manh.

‒     Chà… mình biết rồi, bạn to gan thật, có phải tới nhà nam sinh vẫn theo đuổi bạn không, muốn chết à? – Diệp Tiểu Manh nhìn thấy bộ dạng của bạn, trong lòng phỏng đoán: Nhất định là bạn trai, con nhỏ phóng đãng này động dục rồi.

‒     A, đâu có, là nhà bạn gái mà, bạn không được nói lung tung. – Mặt Trình Tú đỏ lên, lúng túng muốn khỏa lấp sự mất tự nhiên vừa rồi.

‒     Mình đói rồi, đi với mình mua chút gì ăn đi. – Diệp Tiểu Manh kéo cánh tay bạn.

‒     Còn một tiết nữa là trưa rồi, bạn cũng không chịu chờ một chút.

‒     Không được, lúc mình đói phải ăn cái gì đó, nếu không sẽ không chịu nổi.

‒     Heo, ăn nhiều như vậy, Minh Diệu sẽ không cần bạn nữa.

‒     Hừ, không cần thì không cần. Đàn ông con trai theo đuổi mình nhiều lắm.

       Hai nữ sinh cười cười nói nói đi về phía căn tin, trên tầng 3 dãy lầu lớp học, một tia sáng phản chiếu trên mặt kính lóe lên, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa…

       1 Trong tiếng Trung, lão sư dùng để chỉ giáo viên, bất kể nam hay nữ.

       2 Nha đầu là cách gọi thân thiết và không kính trọng dành cho các cô gái còn trẻ trong tiếng Trung.

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-25)
Views: 64 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close