Chương 4: Cô gái tự sát

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 4: Cô gái tự sát

‒     Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.1 – Trong điện thoại truyền lại giọng nói ngọt ngào của tổng đài.

‒     Không được, không liên lạc được. – Minh Diệu đặt điện thoại xuống.

‒     Con nhỏ tên Trình Tú đó không phải ở cùng một chỗ với ngươi và Diệp Tiểu Manh sao? – Hoài Tố chán ghét vung vẩy ngón tay. Quả thật, bạn bắt bất cứ cô gái nào dùng tay chạm vào mỡ xác chết thì họ đều không thể vui vẻ được, nữ quỷ cũng không ngoại lệ.

‒     Ừm, chẳng qua hôm qua cô ấy vẫn không về, nếu máu trên đó là của cô ấy, vậy cô ấy đóng vai trò gì trong chuyện này? – Minh Diệu ngồi trên ghế sau bàn làm việc, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.

‒     Nhắc tới chuyện này, Trình Tú chuyển tới vào 3 tháng trước, Tiểu Manh nói cô ấy là bạn học cùng trường kiêm bạn thân, cha mẹ đã nghỉ đều không ở trong nước, ở một mình thì sợ, ta thấy Tiểu Manh khó khăn lắm mới quen một đứa bạn, nên cho cô ấy ở chỗ của ta. Chẳng lẽ mấy tháng trước đã có người tính kế chúng ta rồi sao. – Tháo giầy ra, Minh Diệu đặt chân lên bàn làm việc, khiến bản thân thoải mái hơn.

       Hoài Tố trừng mắt nhìn hắn một cái, rất bất mãn với tư thế của hắn:

‒     Ta thấy ngươi nhìn trúng vẻ xinh đẹp của tiểu cô nương người ta nên mới cho ở đúng không, liên quan gì tới Diệp Tiểu Manh, sắc quỷ.

‒     Ngươi có số điện thoại của nữ sinh đó không, gọi cho Diệp Tiểu Manh không được ngươi gọi cho nữ sinh đó thử xem. – Trước kia Hoài Tố còn giữ thái độ rất sợ hãi đối với thứ đồ gọi là điện thoại này, luôn cho rằng điện thoại sẽ hút hồn phách mình đi, bây giờ đã dần dần cảm thấy có thứ đồ điện thoại này thật ra cũng rất tiện lợi.

‒     Khỏi. – Minh Diệu dập tắt điếu thuốc. – Ban ngày trường học nhiều người, dương khí thịnh vượng, Tiểu Manh không thể có chuyện gì được. Huống chi ta không giỏi nói dối lắm, sẽ lộ ra sơ hở.

       Hoài Tố nguýt Minh Diệu một cái, nhỏ giọng lầm bầm: Ngươi giỏi lừa gạt người ta nhất, mỗi lần nói đưa ta đi xem phim đều cho ta leo cây.

‒     Hả, ngươi nói gì? – Giọng Hoài Tố quá nhỏ, Minh Diệu hoàn toàn không nghe rõ.

‒     Không có gì, vậy bây giờ làm gì? – Hoài Tố hơi có chút cảm giác bồn chồn.

       Minh Diệu mang giày mặc áo khoác vào.

‒     Đi tra lai lịch của nữ quỷ tối qua một cái.

‒     Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi. Mang ta theo đi, mang ta theo đi chứ, ở đây buồn bực muốn chết rồi. – Đôi mắt Hoài Tố sáng lên chớp chớp với Minh Diệu.

       Minh Diệu thở dài:

‒     Được rồi, chẳng qua ngươi không được gây rối trên đường, để người khác thấy thì phiền phức lớn.

‒     Sẽ không sẽ không, lần trước là vì ta muốn coi thử quần áo trong cửa hàng có vừa với ta không. – Hoài Tố vội vàng cam đoan.

‒     Ngươi thì ngon rồi, giữa chỗ đông người một bộ đồ bay trên không trung, ngươi bảo ta làm sao thu xếp, cả đài truyền hình cũng tới, may mà ta chạy nhanh. – Minh Diệu đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng.

‒     Ái chà, lần này sẽ không đâu, nói nhiều quá, đi nhanh đi. – Trên người Hoài Tố lóe lên, một đốm sáng màu lam thẫm tiến vào trong một chiếc nhẫn mặt ngọc nằm trên bàn làm việc. “Nếu không phải không thể rời khỏi chiếc nhẫn này trong vòng trăm bước, ta cũng không cần cầu khẩn ngươi. Hừ, ta tự mình đi thử hết quần áo trong cửa hàng một lần.” Hoài Tố nghĩ bụng.

       Minh Diệu lắc đầu hết cách, bỏ chiếc nhẫn ngọc vào túi áo phía trong, đi ra khỏi văn phòng.

       Con ma nữ hôm qua rất kì quái, Minh Diệu cảm thấy đây là một nữ quỷ mới chết không lâu, thần trí còn chưa được tỉnh táo lắm. Theo lý thuyết, người mới chết thời gian chưa được lâu thì không thể rời khỏi chỗ mình chết quá xa, nhưng gần đây nhất dường như không nghe trong tiểu khu có cô gái trẻ nào bị chết bất đắc kỳ tử. Minh Diệu cũng không tìm ra manh mối nào, suy đi nghĩ lại rồi vẫn trở về tiểu khu đi hỏi thăm.

       Ngồi taxi về tới tiểu khu nơi mình ở, Minh Diệu thấy ở cầu thang tòa nhà số 3 có rất nhiều người vây quanh.

‒     Xin lỗi cho hỏi chút, xảy ra chuyện gì vậy? – Minh Diệu đi tới hỏi.

‒     À, tiểu Minh hả? – Đáp lời là bác gái ở tổ dân phố, khoảng sáu mươi mấy tuổi, rất thích nghe ngóng các loại tin tức hành lang – Bà vợ của nhà mới dọn tới phòng 402 tối qua vừa tự sát. Thằng cha này cũng kì cục, cả đêm không về nhà, gần tới giữa trưa mới phát hiện vợ mình đã chết, đồ trời đánh.

‒     110 và 120 bận rồi. – Minh Diệu chen vào hàng ngũ những người xem náo nhiệt phía trước. Hai người dùng cáng đưa người bị chết xuống, trên thi thể phủ vải trắng nhìn không thấy mặt, chỉ có thể thấy là phụ nữ. Một cánh tay bên phải thò ra ngoài tấm vải, máu trên năm sáu vết thương ở cổ tay đã khô, nhưng nhìn vẫn khiến người ta giật mình.

       Một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi đi cùng với cảnh sát và bác sĩ xuống cầu thang.

‒     Đó chính là người đàn ông của cô gái đáng thương kia, nghe nói có vợ bé ở bên ngoài. – Người xung quanh bàn tán.

       Trên mặt người đàn ông không có nhiều bi thương lắm, mà lại có một thứ cảm xúc mà người khác nhìn không hiểu.

‒     Hắn có cảm giác như trút được gánh nặng. – Hoài Tố nhỏ giọng nói với Minh Diệu.

‒     Vợ chết mà chồng có cảm giác như trút được gánh nặng? – Minh Diệu cau cau mày. – Coi bộ phải đi nhà xác nhìn một cái, liệu có phải cô gái hôm qua không.

‒     Có cần ta tới xem hiện trường không? – Hoài Tố chờ trong nhẫn đã lâu hơi buồn bực, quyết định kiếm chút chuyện để làm.

‒     Khỏi, chờ chút cảnh sát đi hết rồi, ta với ngươi cùng đi. – Minh Diệu xoay người rời khỏi cửa cầu thang, đi tới bãi cỏ phía sau tòa nhà.

       Xe cảnh sát và xe cứu thương kéo còi rời khỏi tiểu khu. Người đàn ông kia vì phải làm biên bản nên cũng theo cảnh sát về cục. Mọi người từ từ tản đi, dù sao coi náo nhiệt thì còn được, chứ chẳng ai muốn ở quá lâu ở chỗ vừa có người chết cả, sợ bị dính xui.

‒     Đi hết rồi, đến lượt ta làm việc rồi. – Minh Diệu móc túi lấy ra ba lá bùa màu vàng, một lá dán sau gáy, hai lá dán dưới gan bàn chân.

‒     Dán sau gáy nhìn như cương thi ấy. Ngươi dán sau lưng không phải được rồi sao. Dẫu sao ở đây đâu có nhiều người, chỉ để đề phòng vạn nhất thôi mà. – Dường như Hoài Tố rất có ý kiến với việc Minh Diệu không chú ý ăn mặc.

‒     Dán đâu chẳng là dán, dù sao dán lên rồi người ta cũng đâu có nhìn thấy, đừng có nhiều ý kiến như vậy, chút nữa giúp ta mở cửa sổ lẹ chút, hai lá Tật Hành Phù này ta vẽ bằng chu sa mua ở vỉa hè, không được tinh khiết, để lâu là dùng không tốt. – Minh Diệu không hề muốn nói với Hoài Tố chuyện vai hắn bị thương, để tránh cô hô to gọi nhỏ muốn giúp hắn khử độc. Lần trước để Hoài Tố khử độc, thi độc không khử hết trái lại còn đau ghê hơn, cho nên Minh Diệu kiên quyết không tin vào “y thuật cao minh” mà Hoài Tố tự xưng nữa.

       Ngồi xổm xuống siết chặt dây giày, Minh Diệu thử giẫm một chân lên tường tòa nhà. “Cũng không tệ, đứng được.” Minh Diệu cứ thế khom người, theo vách tường đi thẳng lên tới trước cửa sổ phòng 402.

‒     Tiểu Ngọc, tới phiên ngươi, giúp ta mở khóa cửa sổ. – Minh Diệu vỗ vỗ lên chiếc nhẫn trước ngực.

‒     Hoài Tố Hoài Tố, gọi ta là Hoài Tố, ta không muốn bị gọi bằng cái tên Tiểu Ngọc quê mùa đó. Hoài Tố rất không tình nguyện từ trong nhẫn thò tay ra, một cánh tay thon dài trắng nõn xuyên qua phần kính của cửa sổ khung thép nhẹ nhàng khều lên cái khóa cửa sổ một cái.

‒     Ái chà, dẫu sao ngươi bị nhẫn ngọc nhốt bên trong, gọi Tiểu Ngọc còn thân thiết chút. – Minh Diệu không đếm xỉa tới sự kháng nghị của Hoài Tố, mở cửa sổ chui vào.

       Minh Diệu ở tòa nhà số 2, cách tòa nhà số 4 một tòa. Hình thức bố trí của những căn hộ trong tiểu khu đều như nhau, cho nên Minh Diệu rất quen thuộc với bố cục các phòng trong căn hộ này.

       Trong nhà không hề có nhiều đồ dùng gia đình, góc tường phòng khách đặt mấy thùng giấy màu vàng đối diện nhau, xem ra thời gian hai người dọn tới chưa được bao lâu, rất nhiều đồ còn chưa kịp sắp xếp, một mảng dấu vết bò bằng máu chạy dài tới phòng vệ sinh.

       Minh Diệu cầm tấm ảnh đặt cạnh điện thoại lên, trong hình, một cô gái khuôn mặt thanh tú ôm chặt một người đàn ông cười vui vẻ, có thể nhìn ra cô gái này rất yêu chồng.

       Hẳn là cô ấy, tuy tối qua lo cứu Tiểu Manh chỉ kịp liếc qua một cái, nhưng Minh Diệu vẫn rất có lòng tin với khả năng nhận người hoặc nhận quỷ của mình.

       Đặt tấm ảnh xuống, Minh Diệu lần theo vết máu đi vào phòng tắm. Mở cửa ra, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, cả sàn phòng tắm bằng gạch men trắng đều bị nhuộm đỏ, trên tường cũng có vài chỗ dường như là vết máu bắn lên. Cô gái đó hẳn là tự cắt cổ tay mình ở đây. Minh Diệu ngồi xổm xuống quan sát ống thoát nước, hẳn có không ít máu chảy xuống cống ngầm rồi.

       Nếu đã là tự sát, vậy cô gái đó sau khi cắt cổ tay vì sao lại bò vào phòng khách chứ. Minh Diệu rất hoài nghi, máu trong phòng tắm rất nhiều, theo lý mà nói một người mất nhiều máu như vậy hẳn phải hôn mê đi rồi, vì sao lại có dấu máu kéo dài tới phòng khách chứ.

‒     Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc! – Minh Diệu gọi mấy tiếng, Hoài Tố vẫn không có phản ứng gì.

‒     Hoài Tố tiểu thư? – Minh Diệu thử gọi một tiếng.

‒     Hừ, chuyện gì? – Không nhìn thấy Hoài Tố nhưng chỉ từ giọng nói cũng có thể nghe ra oán khí của Hoài Tố.

‒     Có phát hiện gì không? – Minh Diệu cảm thấy điểm đáng ngờ càng lúc càng nhiều, muốn nghe thử ý kiến của Hoài Tố.

‒     Ngươi không thấy máu hơi nhiều sao? – Hoài Tố từ trong nhẫn ngọc nhảy ra, bay lên trần phòng tắm – Với lại ở đây có mùi vị kì quái.

‒     Mùi vị gì vậy? – Minh Diệu nhìn trần phòng tắm trống trơn, hoàn toàn không nhìn ra được gì.

‒     Mùi của hắc ma pháp2 – Sắc mặt Hoài Tố trở nên trang nghiêm.

       Minh Diệu cúi đầu, hai hàng lông mày cau tới mức dính vào nhau:

‒     Coi bộ phải tới nhà xác của cục cảnh sát xem thử rồi.

       1 Nguyên văn là: “Xin lỗi, điện thoại mà bạn đang gọi hiện đang tắt máy.” Đây là câu trả lời tự động của tổng đài điện thoại nên mình thay bằng câu quen thuộc của Việt Nam

       2 Ma pháp hắc ám, có ai còn nhớ Voldemort không?

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-26)
Views: 57 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close