Chương 5: Thi thể nữ kì quặc

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 5: Thi thể nữ kì quặc

       Đội cảnh sát hình sự của khu này cách tiểu khu Minh Diệu ở không xa lắm, đi qua mấy con đường là tới, trên hành lang mấy cảnh sát hình sự đang bận rộn đi qua đi lại.

‒     Xin lỗi, cho hỏi chị hai của các anh đang ở đâu? – Minh Diệu kéo một cảnh sát trẻ tuổi đi ngang qua hỏi.

‒     À, đội trưởng hả, anh tìm cô ấy có chuyện gì? Hôm nay có vụ án rất kì quái, cô ấy đang bận, có cần tôi tìm cô ấy giúp anh không? – Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi này coi bộ mới tới, không hề nhận ra Minh Diệu, chẳng qua thấy Minh Diệu có vẻ rất quen thuộc với cấp trên của mình, tự nhiên không thể quá lãnh đạm.

‒     Khỏi cần, tự tôi đi tìm cô ấy, cô ấy ở đâu vậy? – Minh Diệu không muốn làm phiền quá, huống chi có một số thứ có người khác bên cạnh không tiện nói ra.

       Viên cảnh sát trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn Minh Diệu, hơi chần chừ, cảm thấy người này bộ dạng có quen biết với cấp trên hơn nữa dường như còn rất thân thiết, nhưng có một số chỗ trong cục cảnh sát không phải ai cũng đi vào được.

‒     Tiểu Trương, để tôi cho, chúng tôi quen biết nhau. – Một người trung niên gầy ốm mặc áo blouse trắng mang mắt kính đi tới.

‒     A, Cung pháp y, các người biết nhau à, vậy tôi đi làm việc tiếp đây. – Sĩ quan họ Trương thấy nhân vật đầu lĩnh khoa giám định trong cục rất quen biết người mới đến bèn rất yên tâm giao Minh Diệu cho Cung pháp y xoay người đi làm việc tiếp.

‒     Thấy anh tới là biết chắc chắn có phiền phức, tìm Từ Mẫn đúng không? Tới đây. – Cung pháp y thân thiết kéo vai Minh Diệu đi tới dưới một tòa nhà.

‒     Lại có vụ án nào có chỗ kì quái khiến anh chú ý à? Mỗi lần anh tới đều không chỉ đơn giản là uống trà tán dóc. – Cung pháp y tuy tuổi không lớn, nhưng là một hảo thủ trong phân cục. Có mấy vụ án các đồng sự đều khổ vì thiếu chứng cứ, nhưng không ngờ ông ta lại tìm ra điểm đột phá, cho nên trong cục từ già đến trẻ đều rất phục ông, mấy lần trong đó Minh Diệu cũng có giúp đỡ, lần lần hai người đều rất quen thuộc.

‒     Là vụ cô gái tự sát ở tiểu khu phố đi bộ sáng nay, ở trong một tòa nhà phía sau tòa nhà tôi ở, tôi muốn tới coi thử. – Minh Diệu không cần giấu giếm gì, mọi người đều biết nhau quá rõ, nói không chừng còn kiếm được chút tin tức từ Cung pháp y.

‒     Ừm, vụ đó tôi có nghe rồi, chẳng qua người kiểm tra xác chết không phải là tôi, báo cáo chi tiết tôi không quá rõ, tôi cùng với anh đi coi thử. – Cung pháp y mở cửa nhà xác.

       Một làn gió lạnh thổi vào mặt, Minh Diệu rùng mình một cái, ta thà ở cùng với dạng nữ quỷ xinh đẹp như Tiểu Ngọc một năm chứ không chịu tiếp xúc với người chết một phút.

       Một nữ cảnh sát hình sự đang xem báo cáo, tóc ngắn cắt ngang tai nhìn có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại.

‒     Anh tới là vì cô gái này phải không, đúng lúc tôi muốn tìm anh đây, vừa khéo bớt việc.

‒     Từ Mẫn, có phát hiện gì không? – Mấy ngày không gặp, Minh Diệu phát hiện vành mắt Từ Mẫn thâm đen, nhất định đã mấy ngày chưa chợp mắt. – Cô lại thức suốt mấy ngày à?

‒     Hết cách. – Từ Mẫn cử động vai, hơi mỏi. – Vừa kết thúc án cướp giật kia hôm nay lại xảy ra chuyện. Cô gái này ở trong tiểu khu nhà anh, anh có biết chút gì không?

‒     Không, cô ta mới chuyển tới, tôi chưa từng nhìn thấy, có thể cho tôi xem thi thể không? – Lúc này Minh Diệu đối với vụ này cũng đầu đầy sương mù, trước khi làm rõ hắn không muốn nói quá nhiều.

       Từ Mẫn ngó hắn một cái, cô biết Minh Diệu sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm tới vụ án của một người thuần túy chỉ là hàng xóm, nhưng cũng không vạch trần:

‒     Cũng tốt, vừa may có Cung pháp y ở đây, nói không chừng sẽ nhìn ra được chút gì đó.

       Một thi thể nữ yên lặng nằm trên bàn giải phẫu, sắc mặt trắng bệch hơi có vẻ khiến người ta thương tâm.

‒     Tôi vừa coi báo cáo, rất kì quái. – Cung pháp y sờ mũi, lúc ông suy nghĩ thường làm như vậy.

‒     Toàn thân mất máu đạt đến 80%, dưới tình huống bình thường tuyệt đối không thể mất nhiều máu như vậy, tiểu cầu trong máu sẽ làm vết thương khép lại, tuyệt đối không thể chảy nhiều máu như vậy.

       Minh Diệu nhìn kĩ mặt xác chết, luôn cảm thấy có một luồng khí đen lượn lờ không đi, đang có người ngoài hắn không tiện hỏi Hoài Tố, dù gì thì thân phận công khai của hắn cũng là thám tử tư chứ không phải thần côn1, chờ đi ra rồi hỏi vậy. Minh Diệu vỗ vỗ lên túi áo đựng nhẫn ngọc, ra hiệu cho Hoài Tố chú ý.

‒     Anh nhìn tay phải của cô ta này. – Từ Mẫn đi tới trước cái xác – Trên cổ tay có 7 vết thương, mỗi vết đều rất sâu, đây không phải là vì do dự nên mới rạch nhiều như vậy. Hơn nữa chúng tôi đã hỏi qua chồng cô ta, cô ta hoàn toàn không phải là người thuận tay trái, vậy vì sao lại tự sát bằng tay trái?

       Cung pháp y nhìn nhìn tấm phim X quang vừa đưa tới:

‒     Gãy rất nặng, một người bị ngã tuyệt đối không thể khiến cổ mình gãy nặng như vậy được, đây hẳn phải do ngoại lực gây ra.

‒     Nhìn thấy vết bắn lên tường không? – Từ Mẫn lấy một tấm hình ra từ tập hồ sơ.

‒     Ừm, là cái này sao? – Minh Diệu không muốn cho Từ Mẫn biết hắn đã tận mắt xem qua những thứ này ở hiện trường rồi. Từ Mẫn là người thích để tâm những chuyện vụn vặt, tuyệt đối sẽ bắt giam hắn 24 giờ để hắn nhớ rõ rằng lần sau không được tự tiện xâm nhập hiện trường vụ án.

‒     Đúng, là cái này, đồng sự ở hiện trường đã từng mô phỏng, với chiều cao của nạn nhân, muốn cắt cổ tay từ vị trí này thì rất kì quái, khi anh tự sát lại giơ tay cao lên rồi cắt sao?

‒     Để tôi đi coi thử có kết quả xét nghiệm máu chưa. – Cung pháp y thấy Minh Diệu có một số chuyện muốn hỏi nhưng không hỏi được, bèn tìm lý do rời khỏi phòng chứa xác.

‒     Cho nên, vụ án này không phải là tự sát, mà là người khác giết, đúng không? – Minh Diệu nói ra đáp án thay Từ Mẫn.

       Từ Mẫn ném cho hắn một cái nhìn ngụ ý “nói nhảm!”:

‒     Những gì chúng tôi biết đều nói hết rồi, anh cũng nói những gì anh biết ra xem.

       Minh Diệu dang hai tay ra:

‒     Thật ra tôi chẳng biết gì cả, cho nên mới tới hỏi mấy người nè.

       Từ Mẫn nhìn nhìn Minh Diệu, bộ dạng “tôi không tin anh”:

‒     Vậy vì sao anh lại hỏi về vụ án này?

‒     Trực giác, trực giác của đàn ông. – Minh Diệu giả ngu.

‒     Cút sang một bên. Nếu để tôi biết anh biết thứ gì mà lại giấu tôi thì coi tôi làm sao xử lý anh. – Từ Mẫn đã hơi bực.

‒     À, đúng rồi, Tiểu Quất có khỏe không? – Tiểu Quất là con của Từ Mẫn, năm nay 5 tuổi, rất đáng yêu. Từ Mẫn luôn bận rộn công việc không chăm sóc được nó, sau khi ly hôn bèn giao con gái cho ông bà ngoại chăm sóc.

‒     Hôm qua nói chuyện điện thoại còn nói nhớ mẹ. – Nói tới con gái, ánh mắt Từ Mẫn đầy nhu hòa.

‒     Có rảnh thì chơi với nó nhiều hơn. Công việc thì không bao giờ làm hết được. – Minh Diệu rất hài lòng về thời cơ thay đổi chủ đề của mình. Nếu tiếp tục nói về vụ án, Từ Mẫn sẽ phát điên. – Tôi đi đây, nếu cô phát hiện điều gì thì gọi điện cho tôi.

‒     Được rồi, nhớ đấy, không được phép điều tra một mình. – Từ Mẫn rất không yên tâm về Minh Diệu. Theo cô thấy, thằng nhỏ mà cô coi như em này rất thích mạo hiểm. – Có chuyện gì phải báo cho bọn tôi, bọn tôi là dân chuyên nghiệp, hiểu không? Anh chẳng qua chỉ là một thám tử tư thôi.

‒     Biết rồi, bà chị nói nhiều. – Minh Diệu đẩy cửa mở ra, đột nhiên dừng chân. – Tình hình chồng cô ta ra sao rồi?

‒     Có chứng cứ rất rõ ràng chứng minh hắn không có mặt tại hiện trường. – Từ Mẫn rất phản cảm với loại đàn ông đã có vợ còn ngoại tình này. – Ngủ ở nhà đàn bà một đêm nhưng lại nói dối vợ là tăng ca.

‒     Tốt rồi, vậy tôi đi đây. – Minh Diệu đi ra khỏi cục cảnh sát.

       Ánh nắng chiếu lên người hắn rất thoải mái. Mặt trời mùa thu giống như tình cảm của người đàn ông 40 tuổi, ấm áp chứ không mãnh liệt. Minh Diệu duỗi eo, quét sạch những kìm nén ở nhà xác.

‒     Tiểu Ngọc, có cảm giác được chút gì không? – Minh Diệu vỗ vỗ lên chiếc nhẫn ngọc trong túi áo trước ngực.

‒     Mùi vị rất nồng, cô gái này bị người ta dùng hắc ma pháp làm chết, nhưng cụ thể kiểu gì thì ta không xác định, dẫu sao ta cũng không quen thuộc với thứ này lắm. – Hoài Tố hiển nhiên đã lười tranh luận về vấn đề xưng hô với Minh Diệu.

‒     Hắc ma pháp sao, kì quái, đó không phải là thứ đồ của người nước ngoài sao? Sao lại chạy tới quốc gia của chúng ta? – Minh Diệu suy nghĩ rất lâu – Hết cách rồi, chỉ có thể tìm cô ấy nhờ vả thôi.

‒     A, ngươi muốn đi tìm nữ nhân biến thái kia sao, ta không đi đâu, ta muốn trở về. – Hoài Tố cuống quýt, hiển nhiên có ý kiến rất lớn với người mà Minh Diệu định đi nhờ vả. – Xin ngươi, ta không muốn gặp cô ta, mỗi lần gặp, cô ta đều muốn trêu chọc ta, cho ta trở về văn phòng đi.

‒     Được rồi. – Thật ra Minh Diệu cũng rất đau đầu với người mình định gặp, nhưng cũng không có cách nào khác, trong thành phố này, cũng chỉ có cô ta là hiểu biết thứ quái vật kêu là ma pháp này nhất.

       Ngồi taxi về văn phòng cất kĩ chiếc nhẫn ngọc, Minh Diệu lại tới cao ốc Di Hòa trên trường Hương Cảng.

       1 Thần côn: những kẻ truyền bá mê tín dị đoan hoặc dùng tôn giáo để lừa gạt, dụ dỗ người khác.

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-27)
Views: 61 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close