Chương 6: Khu Ma Sư xinh đẹp

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 6: Khu Ma Sư xinh đẹp

       Dưới cao ốc Di Hòa, Minh Diệu đứng bên đường nhìn trời. Không thể phủ nhận, công ti có thể thuê văn phòng ở đây nhất định đều do những người rất có tiền mở, nội tiền thuê 1 năm đã bằng thu nhập 1 năm của Minh Diệu rồi.

       Minh Diệu thở ra một hơi, tiến vào đại sảnh. Một nhân viên bảo vệ chặn hắn lại:

‒     Xin lỗi tiên sinh, anh muốn đi đâu? – Viên bảo vệ đánh giá Minh Diệu bằng ánh mắt cảnh giác. Người ra vào cao ốc này làm việc đa phần đều mặc đồ tây đi giầy da, đầu tóc còn sáng hơn da giầy, da giầy còn sáng hơn mắt kính, rất khó thấy người như Minh Diệu, mặc áo khoác vừa nhìn đã biết là mua ở vỉa hè, đầu tóc thì còn rối hơn tổ quạ.

‒     Tôi lên căn 1309, trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya, chúng tôi đã có hẹn trước. – Minh Diệu không để ý tới thái độ của viên bảo vệ, xã hội bây giờ nhận người qua trang phục đã thành tập tục.

‒     Xin hãy tới đây đăng kí. – Nhân viên bảo vệ nhìn nhìn Minh Diệu trước mắt, đúng rồi, nói không chừng là thể loại nhà khoa học nhà thám hiểm gì đó, mấy thằng cha đó đều biến thái cả. Viên bảo vệ nghĩ bụng.

       Ghi lên sổ đăng kí ở chỗ công khai tại tầng 1 một cái tên giả, Minh Diệu vào thang máy. Có tầng 13 không có tầng 14, sự mê tín của người nước ngoài không được ưa chuộng ở Trung Quốc, cô gái bị hắc ma thuật giết… rốt cuộc là chuyện gì? Minh Diệu vừa nhìn nút bấm thang máy vừa nghĩ.

       Những nhân sĩ tinh anh cùng đi thang máy lén lút đánh giá Minh Diệu, đều không hẹn mà cùng giữ một khoảng cách với hắn, dường như sợ có thứ dơ bẩn gì trên người Minh Diệu dính lên người mình.

       Đi ra khỏi thang máy, từ xa lắc Minh Diệu đã nhìn thấy một tấm bảng làm bằng thạch anh lấp lánh ánh sáng: Trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya. Hít sâu vài hơi, Minh Diệu dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, từ từ đẩy mở cánh cửa kính.

       Nói là trung tâm nghiên cứu, thật ra chỉ là một văn phòng không lớn. Một nữ thư kí toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân đang ngồi phía trước. Nữ thư kí thấy bộ dạng Minh Diệu đã mở cửa nhưng không muốn tiến vào thì lén lút cười, đứng dậy chào hỏi:

‒     Minh tiên sinh, anh tới rồi, tìm chị Ada phải không, chị ấy ở bên trong.

‒     Ừm, tự tôi đi vào được rồi. – Đã bị phát hiện, Minh Diệu chỉ đành đi vào làm như không có chuyện gì.

‒     Lần này thanh âm nhỏ chút nha, lần trước dọa khách hàng bỏ chạy hết. – Nhỏ thư kí lại bụm miệng cười trộm.

‒     Đáng đánh, con nít không được nói lung tung. – Mặt Minh Diệu đỏ lên một cách hiếm có, hít sâu một hơi, gõ cửa văn phòng.

‒     Come in please. – Trong phòng truyền ra giọng nữ hết sức dễ nghe.

       Minh Diệu xoa xoa tay, đẩy cửa tiến vào văn phòng.

       Một cô nàng xinh đẹp tóc nâu quăn đang chuyên tâm dùng kính lúp soi một miếng đá cũ, đôi chân thon dài trắng nõn bên dưới váy ngắn màu đen khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung. Cô nàng khom eo, cặp mông tròn lẳn chắc nịch bọc dưới lớp váy đen càng tỏ ra dụ người. Minh Diệu cảm thấy miệng hơi phát khô.

‒     Chị Ada, em có chuyện cần chị giúp. – Minh Diệu nhẹ nhàng nói một câu, đến bản thân hắn cũng cảm thấy ngữ điệu hơi kì quái.

‒     A, Tiểu Minh, cuối cùng em cũng tới rồi, chị đợi em suốt cả buổi sáng. – Nghe giọng Minh Diệu, cô nàng cao hứng bỏ phiến đá xuống, xoay người nhào tới.

‒     A, đừng… Minh Diệu còn chưa kịp nói xong, cô nàng đã nhảy lên ôm lấy đầu hắn, ép vào hai ngọn núi cao ngất mềm mại trước ngực.

‒     Ư, thật cực nhọc, thở không nổi rồi… Minh Diệu cảm thấy trước mắt hóa trắng, dường như có thiên sứ đang vẫy tay với hắn. Không phải là đầu trâu mặt ngựa sao, sao lại có thiên sứ chứ. Minh Diệu đã bắt đầu xuất hiện ảo giác cận tử, đầu óc cũng hơi không được tỉnh táo lắm.

‒     A, em thật xấu, lâu vậy mà không đến thăm chị, chị nhớ em quá đi, gọi điện cho em thì em nói chưa được hai câu đã cúp máy, thật là vô tình mà. – Cô nàng vừa nói bằng giọng nũng nịu vừa lắc qua lắc lại cái đầu Minh Diệu trước ngực.

‒     Ư… buông ra… buông em ra. – Minh Diệu dùng hết sức lực toàn thân rất không dễ dàng thoát khỏi vòng tay của cô nàng, há miệng hít thở không khí.

       Còn sống thật tốt. Minh Diệu hít không khí vào đầy phổi, cảm thấy cuộc sống vừa khó khăn vất vả giành giật được quả là đầy tươi đẹp.

‒     Chị… ừm… đừng khóc chứ… Minh Diệu mở mắt ra, liền thấy một cặp mắt đầy nước mắt.

‒     Oa… tiểu Minh em không thích chị nữa rồi, chị đau lòng quá đi. – Cô nàng nhoài người trên bàn gào khóc.

‒     Phù… – Minh Diệu cảm thấy đầu hơi to ra – Sao chị biết em sẽ tới?

‒     A, đương nhiên rồi, chị và tiểu Minh có thần giao cách cảm mà. – Cô nàng thẳng người dậy ôm lấy cổ Minh Diệu, trên khuôn mặt cười hì hì làm gì còn vết nước mắt.

‒     Ngồi xuống, ngồi xuống. – Minh Diệu cố sức đè cô nàng ngồi xuống ghế, còn bản thân mình thì đi vòng qua bàn ngồi ở cái ghế đối diện, để an toàn hắn còn dời cái ghế ra phía sau.

‒     Chị biết em sẽ tới sao? – Minh Diệu thấy cô nàng bĩu môi, vội di chuyển chủ đề.

‒     Đương nhiên rồi, người Trung Quốc các người có phương pháp của người Trung Quốc, người châu Âu bọn ta cũng có phương pháp của người châu Âu chứ, không chỉ có mấy người biết bói toán. – Trên mặt cô nàng người lai kêu là Ada không giấu nổi vẻ đắc ý.

‒     Thứ bói toán này em không rành. – Minh Diệu châm một điếu thuốc, cảm nhận điếu thuốc đầu tiên sau khi chết đi sống lại.

‒     Đừng căng thẳng, tiểu–đệ–đệ – Ada đứng dậy, chống tay trên bàn khom người nhìn xuống Minh Diệu, khuy thứ ba của áo trong hơi căng chẳng biết đã mở ra từ bao giờ, một khoảng trắng bóc hiện ra trước mắt Minh Diệu, bộ ngực đầy đặn mà lại không an phận dường như có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào. Minh Diệu cảm thấy mũi hơi nóng lên.

‒     Ui… ngồi xuống ngồi xuống. – Minh Diệu sờ sờ mũi, còn may, máu mũi chưa chảy ra. – Bảng hiệu trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya vì sao không dùng thứ cổ hơn một chút như đá chẳng hạn mà lại dùng thạch anh vậy?

‒     Vì chị thích đấy, đá làm gì đẹp bằng thạch anh. – Ada dùng tay chống đầu, đôi mắt xanh thẳm đánh giá Minh Diệu bằng ánh mắt rất ám muội.

‒     Ừm, lần này kiếm chị đích xác là vì có chuyện rất quan trọng muốn hỏi chị. – Minh Diệu bị nhìn tới mức cả người đều không tự nhiên.

‒     Chuyện gì vậy, chuyện gì cũng có thể nói với tiểu Minh nha, kể cả vùng–mẫn–cảm trên thân thể chị. – Ada tiếp tục dụ dỗ Minh Diệu, theo cô thấy, quan sát vẻ lúng túng của một thằng cha có sắc tâm không có sắc đảm1 là chuyện vui thú nhất trên đời.

‒     À, ừm, là chuyện liên quan tới hắc ma thuật2. – Minh Diệu kể lại chuyện thi thể nữ cho Ada nghe một lượt.

       Nghe tới hắc ma thuật, khuôn mặt Ada trở nên nghiêm trang.

‒     Chuyện này sao có thể, cho dù ở châu Âu, hắc ma thuật cũng là pháp thuật cấm kị, Hội Đồng Tối Cao khống chế hết sức nghiêm mật những ma pháp sư tu luyện hắc ma thuật, không thể nào sổng chạy tới Trung Quốc được. Cho dù có chạy tới Trung Quốc, ma pháp sư phải trả giá bằng thân thể để tu luyện hắc ma thuật không thể nào nhàm chán tới mức lại đi hại chết một phụ nữ bình thường.

‒     Cảm giác của Hoài Tố không thể sai, chị biết đấy. – Minh Diệu rất tin tưởng năng lực của Hoài Tố, làm một công chúa cuối đời Tây Hán đã ở trong nhẫn ngọc 2000 năm, tri thức và kiến thức hơn xa loài người.

‒     Nếu là Hoài Tố thì hẳn là không sai, chuyện này tôi phải báo cáo lên Hội Đồng Tối Cao mới được. – Ada hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

‒     Có thể tra ra là dùng hắc ma thuật nào không? – Minh Diệu kể qua một lượt về tình huống thi thể và hiện trường cho Ada.

‒     Trên trần phòng tắm có văn chương3 không? – Ada chỉ cần nhìn qua văn chương một lần liền có thể xác định được loại hắc ma thuật đã sử dụng, đúng tới tám chín phần mười.

‒     Không có, không có gì hết. Nếu không phải Hoài Tố nghe được mùi vị kì quái, tôi căn bản không phát hiện được. – Minh Diệu rất khẳng định rằng trần nhà trống trơn.

‒     Một lượng máu lớn, cổ bị bẻ gãy, rất kì quái, anh xác định cô gái đó chết hôm qua sao? – Ada ghi tất cả đầu mối lên một tờ giấy, cắn bút khổ sở suy nghĩ.

‒     Hẳn là như vậy, vì tối qua hồn phách cô ta xuất hiện trong phòng ngủ của Tiểu Manh, có gì không đúng sao? – Minh Diệu cảm thấy suy nghĩ hơi rối loạn.

‒     Nhất định phải làm rõ thời gian tử vong của cô gái này, có vậy mới xác định được rốt cuộc là hắc ma thuật nào. – Ada cau mày – Anh4 trở về nhà lúc mấy giờ?

‒     Hẳn là trước 12 giờ, vốn là 10 giờ đã có thể về tới nhà rồi, kết quả trên đường bị một con lệ quỷ quấn lấy. – Minh Diệu nghĩ tới buổi tối hôm đó mà vẫn còn rùng mình.

‒     Nếu là sau 12 giờ, cũng có nghĩa là sau khi anh tiêu diệt hồn phách của cô ta rồi cô ta mới chết, vậy có thể chứng minh suy đoán của anh. – Ada đứng lên, khoác áo khoác vào. – Tôi cùng anh đi xem thi thể.

‒     Chị thấy sao? – Minh Diệu cảm thấy lần này tới đúng nơi rồi, tuy rằng xém chút nữa bị chết ngạt, nhưng cuối cùng lại có manh mối mới.

‒     Khống Hồn Thuật, cũng có nghĩa là lúc anh tiêu diệt cô ta thì thân thể cô ta chưa có chết, hồn phách của cô gái này bị ép kéo ra khỏi thân thể. – Ada kéo mở cửa văn phòng. – Susan, em tan ca được rồi, chị cần đi, sẽ không về sớm.

       Cô thư kí được nghỉ sớm, cao hứng thu dọn túi xách đi mất.

‒     Có cần đi chung không, tôi đi một mình được rồi. – Minh Diệu hiển nhiên không muốn cho Ada cơ hội giày vò mình.

‒     Đương nhiên. – Ada cười giảo hoạt – Dù sao tôi cũng là Khu Ma Sư có chứng chỉ, vả lại là sự kiện hắc ma thuật của châu Âu, không đi tra Hội Đồng Tối Cao của châu Âu sẽ thu hồi chứng chỉ của tôi đấy.

       Minh Diệu thở dài:

‒     Trên đường có thể đừng quá thân mật được không?

‒     Không được. – Ada ôm chặt cánh tay trái của Minh Diệu, cảm giác mềm mại mà đầy tính co giãn từ trên cánh tay truyền lại khiến Minh Diệu hơi choáng váng.

‒     Nếu không tránh thoát được, vậy cầu mong đừng bị người quen nhìn thấy đi. – Minh Diệu cầu khẩn tất cả Phật Tổ Bồ Tát mà mình biết, cùng Ada đi ra khỏi văn phòng.

       1 Có sắc tâm không có sắc đảm là câu thành ngữ thường thấy trong các truyện Tàu hiện đại, chỉ những người có lòng tò mò và ham muốn giới tính nhưng không có gan thử.

       2 Chương trước tác giả gọi là hắc ma pháp, chương này tác giả gọi là hắc ma thuật, do tác giả đổi chứ không phải mình tự sửa.

       3 Chữ “văn chương” trong tiếng Hán không chỉ có nghĩa như văn chương trong tiếng Việt mà còn có nghĩa là hình vẽ hoàn chỉnh (không bỏ dở)

       4 Trong nguyên văn tác giả không dùng xưng hô ngôi thứ, ngôi thứ là do mình tự đổi.

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-27)
Views: 87 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close