Chương 7: Công viên vắng tanh không có ai

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 7: Công viên vắng tanh không có ai

‒     Xông tới, nhà ăn! – Diệp Tiểu Manh chỉ cần tới giờ ăn cơm liền sẽ đầy sức mạnh. Đối với cô, chen chúc giành giật một phần cơm giữa đám người ở nhà ăn có cảm giác thành tựu hơn xa so với việc ngồi nghe giảng trên lớp học.

‒     Trình Tú bạn muốn ăn gì mình mua giùm cho. – Nhìn thấy núi người biển người của nhà ăn, người bình thường đều cảm thấy đau đầu, Diệp Tiểu Manh trái lại có chút nhiệt huyết dâng trào.

‒     Mình không cần đâu. – Trên khuôn mặt hơi trắng bệch của Trình Tú lộ ra một vẻ chán ghét trong chớp mắt. – Mình không đói, bạn ăn đi. – Trình Tú hình như hơi để ý việc không thuyết phục được Diệp Tiểu Manh đi ra quán cơm ngoài trường ăn.

‒     Sắc mặt bạn không tốt lắm đâu, không ăn một chút làm sao được chứ? Không được, bạn chờ đấy, mình đi mua cho bạn. – Diệp Tiểu Manh không chờ Trình Tú phản đối đã xông vào đám người đang mua cơm với khí thế quyết tiến không lùi.

‒     Sư phó sư phó, 2 phần cơm sườn, cơm nhiều một chút, sườn nhiều một chút. – Trong thân thể gầy yếu của Diệp Tiểu Manh chẳng biết từ đâu tỏa ra sức mạnh, chen qua cả mấy nam sinh to khỏe hơn cô, xông tới trước cửa sổ bán thức ăn.

‒     Mỗi lần con tới mua cơm đều muốn chiếm tiện nghi nha. – Sư phó bán cơm là một trung niên béo mập khoảng 40 tuổi – Đây, cho con. – Sư phó bán cơm mỗi lần đều rất chiếu cố Diệp Tiểu Manh, người xinh đẹp làm gì cũng có ưu thế.

‒     Ha ha, cảm ơn sư phó. – Chỉ cần chiếm được tiện nghi, dù nhỏ hay lớn Diệp Tiểu Manh đều rất vui vẻ, cao hứng phấn khởi bưng cơm tiếp tục chen ra khỏi đám người.

‒     Không công bằng, vì sao của nhỏ nhiều hơn con dữ vậy? – Một nam sinh mang mắt kính đối với sự trọng nữ khinh nam của sư phó nhà ăn rất là bất bình.

‒     Ồn gì mà ồn, trò mặc váy tới ta sẽ xúc cho trò nhiều như vậy. – Sư phó nhìn nam sinh một cái. – Người tiếp theo.

       Diệp Tiểu Manh bưng hai phần cơm trở về chỗ cũ, Trình Tú lại chẳng biết đã đi đâu mất.

‒     Kì quái, Trình Tú đâu? – Diệp Tiểu Manh ngó nghiêng bốn phía, vẻ ngơ ngẩn mất hồn và khuôn mặt trắng bệch của bạn thân hôm nay khiến cô rất để ý.

‒     A, ở đằng kia à. – Ở một góc khuất phía ngoài nhà ăn, Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Trình Tú đang nói chuyện với một người nam, cảm xúc còn rất kích động, lá của cái cây bên cạnh che mất khuôn mặt người nam.

‒     Là bị ăn hiếp sao, hay đang cãi nhau với bạn trai, nhìn quần áo không giống như học sinh đâu. – Diệp Tiểu Manh hơi không chắc chắn, quyết định lén lút mò qua nghe lén.

‒     Ngươi sẽ cản trở ta1, từ bây giờ trở đi cút khỏi tầm mắt của ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi. – Giọng lãnh khốc của đàn ông từ xa truyền lại, nghe hơi quen.

‒     Không tốt, có người muốn ăn hiếp Trình Tú, mình phải giúp thôi. – Diệp Tiểu Manh rất nghĩa khí, lập tức từ góc tường nhảy ra. – Này, sao ngươi lại ăn hiếp Trình Tú, đàn ông con trai ăn hiếp con gái không thấy nhục… A, Lưu lão sư.

       Lưu lão sư thấy Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhảy ra, dùng tay đẩy cặp kính gọng vàng, không nói không rằng xoay người đi mất.

‒     Trình Tú, bạn không sao chứ? – Diệp Tiểu Manh rất lo lắng bạn bị ăn hiếp tới khóc.

‒     À, không sao, đi thôi. – Trình Tú dường như cũng không muốn nói nhiều, xoay người rời đi.

‒     Sao lại là hắn chứ, vậy hắn và Trình Tú là quan hệ gì nhỉ? – Diệp Tiểu Manh nhìn bóng lưng đã đi xa của Lưu lão sư nghĩ bụng, nhưng lại không nhìn thấy nắm tay bóp chặt của bạn tốt.

‒     Mau ăn đi, sắc mặt bạn không tốt, nhất định phải ăn nhiều chút. – Diệp Tiểu Manh không muốn hỏi bạn quá nhiều bí mật, cô biết mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết. Nếu có thể nói, Trình Tú nhất định sẽ nói với cô.

‒     Ừm, mình ăn không nổi, bạn ăn đi. – Trình Tú nhìn nhìn thức ăn trước mặt, có chút chán ghét.

       Diệp Tiểu Manh cho rằng bạn mình không quen ăn cơm căn tin. Cũng đúng, nhà Trình Tú tương đối giàu có, bình thường sẽ không tới căn tin ăn cơm, đều đi ra quán cơm bên ngoài ăn.

‒     Được rồi, vậy lúc nữa mình với bạn ra ngoài ăn.

‒     Không cần đâu, hôm nay mình ăn không nổi, bạn ăn đi, mình ở lại với bạn. – Dường như hôm nay Trình Tú kiên trì không ăn cơm trưa.

‒     Đã khuyên không được thì khỏi, mình ăn thôi. – Diệp Tiểu Manh không muốn làm người quá đa tâm, bắt đầu ăn điên cuồng một cách rất không thùy mị.

‒     Học xong đi ra công viên với mình nha. – Trình Tú đề nghị.

‒     Ờ… A không được, đầu hói bắt mình đi phòng giáo viên nghe dạy dỗ, không thì bạn chờ mình. – Diệp Tiểu Manh vừa gặm một miếng sườn vừa nhồm nhoàm trả lời.

       Trình Tú dường như hơi mất kiên nhẫn, lông mày cau lại.

       Suy nghĩ một lúc, Trình Tú dường như nghĩ tới điều gì:

‒     Được rồi, học xong mình chờ bạn ở công viên.

       Bài học buồn chán khiến Diệp Tiểu Manh không gợi nổi hứng thú, cũng may mỗi giờ chuyển tiết, Trình Tú đều qua nói chuyện với cô, tuy rằng khi nói chuyện thì Diệp Tiểu Manh nói nhiều hơn, Trình Tú chỉ thỉnh thoảng đáp lại một hai tiếng, có hơi lơ đãng. Diệp Tiểu Manh cũng không để ý, cho rằng do bạn mình tinh thần không được tốt.

       Hết buổi học, Diệp Tiểu Manh vừa nghĩ tới việc đến phòng giáo viên nghe dạy dỗ liền hơi không thoải mái. Thế nhưng không có cách nào, duỗi cổ một đao rụt cổ cũng một đao, đi sớm dạy dỗ xong sớm đi chơi với Trình Tú sớm. Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Manh bèn lấy gồng đi về phía phòng giáo viên.

       Thời bây giờ chỉ cần tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh cấp 3 sẽ lao ra khỏi cổng trường như ngựa hoang sổng chuồng, mọi người đều có sinh hoạt ngoài giờ phong phú, như lên mạng, đi dạo, hẹn hò, cả dãy phòng học 3 tầng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có tiếng bước chân của Diệp Tiểu Manh vang lên lẹt xẹt, lẹt xẹt.

       Đi qua khúc cua là phòng giáo viên rồi, Diệp Tiểu Manh suy nghĩ nhập thần về việc lát nữa làm sao an ủi bạn mình để cô ấy phấn khởi lên, đi qua khúc ngoặt, một bóng người khiến cô nhảy dựng lên.

‒     A, Lưu lão sư, có… có chuyện gì vậy? – Diệp Tiểu Manh vì chuyện buổi trưa, lòng cảnh giác đối với Lưu lão sư càng tăng thêm một tầng.

‒     Không có chuyện gì, tan học về nhà sớm đi. – Lưu lão sư dường như đã quên chuyện hồi trưa.

‒     À, em tới phòng giáo viên rồi về nhà ngay. – Diệp Tiểu Manh cũng không muốn nói nhiều, chỉ muốn tránh khỏi người đàn ông khiến cô hơi sợ hãi này.

‒     Đúng rồi. – Lưu lão sư đột nhiên gọi Diệp Tiểu Manh lại – Em là bạn Trình Tú hả? Em có hiểu biết về em ấy không?

‒     Ơ? – Câu hỏi đột ngột khiến Diệp Tiểu Manh ngẩn ra.

‒     Thôi khỏi, không có chuyện gì đâu, tới phòng giáo viên xong rồi về nhà sớm đi, trời tối rồi đấy. – Lưu lão sư quẳng lại một câu không rõ không ràng rồi xoay người đi mất, bỏ lại một mình Diệp Tiểu Manh ngẩn ra tại chỗ.

       Ra khỏi phòng giáo viên thì trời đã hơi tối, thầy giáo đầu hói dạy tiếng Anh dường như có dấu hiệu của thời kì mãn kinh, giảng đạo cho cô hẳn 2 tiếng đồng hồ rồi mới chịu trả điện thoại lại.

‒     A, ông già đáng chết, dạy dỗ mình lâu như vậy. Tiêu rồi, Trình Tú sẽ không đi mất rồi chứ. – Bỏ cái điện thoại còn chưa kịp nhìn vào cặp sách, Diệp Tiểu Manh vội vội vàng vàng xông ra khỏi cổng trường.

       Công viên đã hẹn với Trình Tú cách trường học không xa, đi qua cái dốc cua là tới. Không khí ở giữa sườn núi rất trong lành, nhưng vì hơi hẻo lánh, nên chỉ có dân ở gần đó mới tới dạo bộ vào những ngày hè sau khi ăn cơm chiều xong, hoặc là thỉnh thoảng có những cặp tình nhân muốn tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện yêu đương xuất hiện.

‒     Phù phù, Trình Tú sẽ không đi một mình rồi chứ. – Diệp Tiểu Manh vội lo tìm bạn, lại không chú ý hôm nay công viên không có lấy một người.

       Trời đã tối rồi, cả công viên rộng lớn chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua lá cây và tiếng thở của mình. Gió thu thổi qua, Diệp Tiểu Manh cảm thấy hơi lạnh, cũng hơi sợ.

‒     Đúng rồi, gọi điện cho Trình Tú. – Diệp Tiểu Manh lấy điện thoại ra khỏi cặp, muốn gọi điện cho bạn để xác định lại vị trí.

‒     Hì hì, cuối cùng bạn cũng tới, mình chờ bạn lâu lắm rồi. – Giọng của Trình Tú từ sau lưng Diệp Tiểu Manh vang lên khiến cô giật mình một cái.

‒     A, dọa chết mình rồi, con nhỏ chết tiệt. – Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ lên ngực mình. – Chờ lâu sốt ruột rồi à? – Diệp Tiểu Manh cảm thấy hơi lạnh, muốn ôm lấy thân thể bạn mình tìm chút ấm áp.

       Trình Tú chỉ nhẹ nhàng dịch qua phải một bước, tránh khỏi tay Diệp Tiểu Manh.

‒     Không cần gấp, nếu không ta cũng không có thời gian dọn dẹp sạch sẽ nơi này. – Đèn đường trong công viên chớp lóe như bị hư, chiếu lên mặt Trình Tú lấp lóe, khiến người ta nhìn không được rõ.

‒     Sao rồi, tức giận rồi sao. Xin lỗi mà, thằng cha già đó thật lắm điều. – Diệp Tiểu Manh thấy bạn tránh mình ra, cho rằng bạn chờ mình lâu quá nên tức giận, bèn bước lên mấy bước muốn xin lỗi.

‒     Xin lỗi mà… Ơ, Trình Tú, mặt bạn sao vậy? – Bước lên mấy bước Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhìn rõ, trên mặt bạn mình có vẻ không đúng, dường như, dường như trên mặt đầy những chấm màu đen.

‒     Hở? Sao rồi? – Trình Tú dùng tay sờ lên mặt mình. – À, đồ dùng tạm là vậy, dùng chưa được bao lâu đã phải đổi, chẳng qua đừng gấp. – Trình Tú ngẩng đầu lên, một đôi mắt đầy ngụy dị nhìn chăm chú vào Diệp Tiểu Manh, như đang thưởng thức một món đồ chơi đầy hài lòng. – Có thân thể của ngươi, ta có thể sống luôn ở đây rồi, không ai có thể tìm thấy ta được, ha ha ha ha. – Trình Tú cười lớn, tiếng cười tạo cho người ta cảm giác như móng tay cạ lên bảng đen, khiến Diệp Tiểu Manh không khỏi rùng mình nổi da gà.

‒     Ngươi là ai, ngươi không phải là Trình Tú, ngươi giấu Trình Tú đâu rồi? – Diệp Tiểu Manh từ nhỏ thấy qua rất nhiều thứ kì quái, so với sợ hãi trái lại lo lắng cho an nguy của bạn mình hơn.

‒     Trình Tú sao? Ta chính là Trình Tú mà ngươi muốn tìm đây, ngươi không nhận ra ta rồi sao? Đừng gấp, rất nhanh ngươi sẽ ở cùng chỗ với Trình Tú, cùng vui vẻ bị nhốt trong cái bình ta mang theo, nhìn ta dùng thân thể ngươi hưởng thụ cuộc sống vốn thuộc về ngươi, tuy thật ra cô ấy không hề nhận ra ngươi, tới đây. – Trình Tú cười vạch ngón tay về phía Diệp Tiểu Manh, móng tay màu đen hiện lên ánh sáng màu lam. Diệp Tiểu Manh cảm thấy thế giới trước mặt đột nhiên tối đen…

       1 Trong nguyên văn, hai nhân vật xưng hô không dùng ngôi thứ, nên mình dùng “ngươi” và “ta” để dịch cho khách quan, vì có vẻ lúc này hai nhân vật không nói chuyện với tư cách thầy giáo và học sinh.

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-27)
Views: 66 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close