Chương 9: Hầm tránh bom bỏ hoang

     Tập 1: Vĩnh sinh

      Chương 9: Hầm tránh bom bỏ hoang

       Diệp Tiểu Manh cảm thấy hơi lạnh. Nhất định là ngủ thấy ác mộng đạp rớt mền ra. Cô lờ mờ nhớ mình đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong giấc mộng Trình Tú biến thành một quái vật có răng nanh, túm lấy mắt cá chân cô, cô liều mạng muốn tránh thoát, nhưng sức lực của quái vật mạnh đến kinh người.

‒     Miệng thật khát… Hử? – Diệp Tiểu Manh muốn ngồi dậy tìm chút nước uống, nhưng phát hiện tay chân không cử động được.

       Bóng đè sao, dường như thân thể và đại não bị mất liên hệ, cả người đến một ngón tay cũng không cử động được, thứ cử động được chỉ có tròng mắt.

‒     Đây… là đâu? Không phải giấc mơ sao? – Diệp Tiểu Manh quan sát bốn phía, trong gian phòng tối om thứ có thể dùng mắt phân biệt được không nhiều, nhưng Diệp Tiểu Manh rất khẳng định đây tuyệt đối không phải là phòng của mình.

       Ở trần nhà trên đỉnh đầu, một văn chương ngụy dị hình tròn lóe lên ánh sáng màu đỏ, thứ ánh sáng ảm đạm đó mang lại cho người ta một cảm xúc bí bách. Diệp Tiểu Manh cảm thấy lưng hơi đau, mặt đá dưới lưng thật không so được với tấm nệm êm ái ở nhà.

‒     Ngươi tỉnh rồi à? – Giọng của Trình Tú truyền tới. Diệp Tiểu Manh theo thanh âm có thể miễn cưỡng thấy được ở xa có hai bóng người mơ hồ đang đứng.

‒     Xẹt. – Trình Tú quẹt diêm châm một ngọn nến màu trắng, cầm trong tay chậm rãi đi về phía Diệp Tiểu Manh. Trong không khí lan tỏa một mùi thối rữa, càng lúc càng gần. Diệp Tiểu Manh dần dần thấy rõ, trên khuôn mặt vốn thanh tú của đứa bạn thân, một khối thịt rữa rớt xuống, lộ ra mạch máu màu đỏ và xương màu trắng bên trong.

‒     Ngươi rốt cuộc là thứ gì? – Diệp Tiểu Manh hơi sợ. Không phải chưa từng thấy ác quỷ, nhưng thứ giống như cương thi này thì mới thấy lần đầu, càng huống chi đây vốn là thân thể của đứa bạn thân mà mình quen thuộc.

‒     Ngươi chỉ cần biết, sau này ta là chủ nhân của ngươi là được. – Trình Tú lộ ra một nụ cười mà bản thân cảm thấy rất thân thiện với Diệp Tiểu Manh, nhưng khi nằm trên gương mặt đang thối rữa thì nó làm người ta dựng cả tóc gáy.

‒     Sắp rồi sắp rồi, trăng sắp mọc rồi. – Trình Tú hơi hưng phấn – Khó khăn lắm mới tìm được một thân thể hoàn mĩ như vầy, mạnh hơn so với đồ dùng tạm này nhiều. – Cơ bắp trên cánh tay Trình Tú bắt đầu bong ra từng mảng, vài chỗ vết thương có thịt rữa dính với da treo lủng lẳng.

‒     Rốt cuộc ngươi đã làm gì Trình Tú rồi? – Diệp Tiểu Manh còn lo lắng cho bạn hơn sự an nguy của mình.

‒     Sao rồi, Tiểu Manh, ngươi không nhận ra ta sao, ta chính là Trình Tú đây, ha ha ha ha. – Trình Tú dường như nghe được một câu chuyện cười rất buồn cười, cất tiếng cười to, căn bản không để ý đến những cơ bắp vì cười to mà rách ra. – Ta vừa tới thành thị này đã chú ý tới ngươi, ngươi và ta chảy cùng một dòng máu, cho nên ta nghĩ cách chuyển tới trường của ngươi, trở thành bạn của ngươi. Sao? Ngươi quên những ngày tháng vui vẻ mà chúng ta đã cùng trải qua sao? Ngươi quên chúng ta đã từng mấy lần nằm chung giường nói chuyện suốt từ nửa đêm tới sáng sao? Trình Tú mà ngươi biết chính là ta đây, ha ha ha ha.

‒     Tên lừa đảo… thì ra tất cả đều là lừa gạt. – Diệp Tiểu Manh rất bi thương. Bởi vì có thể nhìn thấy hồn ma, Diệp Tiểu Manh rất khó có bạn, vì tới khi cô nói với bạn về thế giới của mình, tất cả mọi người đều cho rằng cô điên và tránh xa cô. Khó khăn lắm mới có một người có thể thành thật với nhau, bây giờ lại nói với cô rằng tất cả chỉ là một trò lừa, tất cả những vui vẻ, thoải mái đều là giả, toàn bộ đều là giả, tất cả đều là trò lừa để bắt cô, Diệp Tiểu Manh không nhịn được tuôn nước mắt.

‒     Quái vật, Minh Diệu sẽ tới cứu ta. – Diệp Tiểu Manh trong lòng cầu khẩn, Minh Diệu mau tới đi.

‒     Minh Diệu, tên thám tử tư không có bao nhiêu năng lực đó hả? Ha ha, ngươi cho rằng sức mạnh của người bình thường có thể ngăn cản ta sao? – Trình Tú hoàn toàn không để Minh Diệu vào mắt – Lần trước hắn cứu ngươi là số ngươi hên, hắn liều bị độc khí của tử linh nhập thể để lao về nhà, bây giờ có cử động được không còn là vấn đề. – Đối với cô ta, Minh Diệu chẳng qua chỉ là một tên thám tử hơi có chút linh lực kiếm ăn chờ chết, dựa vào giúp người khác theo dõi vợ, tìm người thân…

‒     Đúng vậy, để rồi coi. – Diệp Tiểu Manh rất vui mừng vì chưa nói với Trình Tú về sức mạnh của Minh Diệu. Minh Diệu bị thương sao, vì sao hắn không nói với mình chứ, đừng nôn nóng. Diệp Tiểu Manh bắt đầu hơi lo lắng cho thân thể của Minh Diệu.

‒     Không cần sợ, mặt trăng sắp lên rồi, hồn phách trong nhân gian bắt đầu tụ tập, mang lại sức mạnh cho ta. Sau này ngươi tiếp tục sống vui vẻ, không thể đói, không thể lạnh, không thể già yếu, không thể buồn phiền, chỉ là thế giới của ngươi biến thành một cái bình nhỏ, yên lặng mà nhìn thế giới này, thế giới vốn thuộc về ngươi này.

‒     Ngươi muốn làm gì ta? – Diệp Tiểu Manh bình tĩnh lại, đầu tiên phải làm rõ mục đích của quái vật này rồi mới nghĩ cách chạy thoát, cô nghĩ bụng.

‒     Ngươi không cần phải biết, chỉ cần hưởng thụ tất cả những thứ này là được. – Trình Tú hít sâu một hơi – Kì quái, vì sao còn chưa tụ tập đủ?

       Đột nhiên mặt đất truyền lại một trận chấn động, văn chương trên trần lóe lên mấy cái càng lúc càng ảm đạm.

       Là Minh Diệu sao? Trong lòng Diệp Tiểu Manh niệm thầm tên Minh Diệu, mau tới cứu tôi đi.

‒     Ngươi đi coi thử. – Trình Tú quay qua nhìn bóng đen nói – Có người phá hoại kết giới của ta, đi thu thập một cái, không được để ai quấy nhiễu ta. – Bóng đen từ từ ẩn vào trong bóng tối.

‒     Chị xác định là ở đây sao? – Minh Diệu rất kì quái với việc đi vào hầm tránh bom dễ dàng như vậy. – Không thể nào không có phòng hộ gì, loại pháp thuật này không thể bị quấy nhiễu mà.

‒     Tôi cũng không biết, thông thường trước khi tiến hành loại nghi thức lớn này ma pháp sư sẽ thiết lập kết giới mạnh mẽ để đề phòng người khác xâm nhập. – Ada bỏ dây chuyền bạc hình ngôi sao 6 cánh vốn định dùng để phá kết giới vào giỏ xách lại. – Chúng ta cẩn thận một chút, có thể có cạm bẫy gì đó.

       Minh Diệu lấy ra một lá Chiếu Minh Phù, lá bùa phát ánh sáng chiếu sáng con đường của hầm tránh bom, hai người cẩn thận đi về hướng mà cây gậy thủy tinh chỉ.

       Trong những năm đầu thời Giải Phóng, trong lòng đất thành thị và trên rất nhiều ngọn núi đã được đào không ít hầm tránh bom, nhưng tới nay đại bộ phận đã bị bỏ hoang, trên vách tường lối đi mọc đầy rêu, dưới chân còn có một ít nước đọng, thỉnh thoảng có tiếng chuột kêu vang đến, tiếng kêu vì vang vọng trở nên rõ ràng dị thường.

‒     Hẳn là sắp tới rồi. – Gậy thủy tinh trong tay Ada càng lúc càng đỏ, là dấu hiệu báo đã tới gần mục tiêu.

‒     Cẩn thận! – Minh Diệu cảm thấy không đúng đầu tiên là đẩy Ada ra, còn mình thì nhảy lui một bước dài.

‒     Thình! – Một khối bê tông khổng lồ từ trên đầu rơi xuống, đập lên vô số bọt nước, đúng ngay vị trí vừa rồi của hai người.

‒     Đi ra đi, ta nhìn thấy ngươi rồi! – Minh Diệu lạnh lùng nói với bóng tối.

       Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu vàng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, Minh Diệu nhìn rõ mặt hắn.

‒     Thì ra là ngươi, ta lại nhìn lầm một lần, không nhìn ra trên người ngươi cũng có thứ không sạch sẽ. – Minh Diệu nhận ra người đàn ông này chính là chồng của cô gái tự sát.

‒     Anh không nhìn ra đâu. – Ada đau lòng chùi cái túi LV dính nước – Loại oán linh này bình thường bị vu sư giấu trong tiềm thức người ta, sống bằng cách cắn nuốt dục vọng của người ta, lại xóa bỏ ý thức của chủ nhân cũ rồi thay thế, trước khi tất cả hoàn thành rất khó phân biệt.

       Người đàn ông trung niên dường như không nghe thấy hai người nói về mình, cúi đầu, những ngón tay dài của hai bàn tay móc vào nhau, xương cốt trên người cho dù nhìn qua lớp quần áo cũng thấy rõ là đang vặn vẹo không ngừng.

‒     Hắn đang làm gì vậy? – Minh Diệu lén lút hỏi Ada.

‒     Chuyển đổi nhân cách, mau, nhân lúc này giải quyết hắn. – Ada bắt đầu tìm kiếm đạo cụ cần thiết trong túi xách.

‒     Những thứ Khu Ma Sư châu Âu các người dùng quá phiền phức, để tôi. – Minh Diệu móc từ túi quần ra một lá bùa.

‒     Vị Nam, tị, ngọ, mùi, mậu, quý hợp hóa hỏa, tật! – Một quả cầu lửa khổng lồ chiếu sáng cả lối đi, bay về phía người đàn ông trung niên.

       Người đàn ông trung niên dường như đột nhiên giật mình tỉnh lại, khom người, hai tay đẩy ra trước, nước đọng trên sàn bay lên như vật sống, hắt về phía quả cầu lửa.

‒     Xì! – Giống như bỏ cục than đang cháy vào nước, ngọn lửa phụt tắt, trong lối đi đầy những hơi nước nóng bức người. Minh Diệu và Ada hơi không mở mắt nổi.

‒     Quá muộn rồi. – Người đàn ông trung niên mở miệng – Thân thể này đã hoàn toàn thuộc về ta.

       Minh Diệu và Ada lui ra sau hai bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

‒     Ngươi là sứ ma của Merlin? – Ada đẩy túi xách ra sau lưng, một bàn tay mò tới mò lui trong túi.

‒     Không cần phí sức, muốn ám toán ta sao, ta thấy hết rồi. – Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn Ada.

‒     Diệp Tiểu Manh ở đâu? – Minh Diệu không muốn lãng phí thời gian ở đây, mỗi một giây trôi qua Tiểu Manh lại thêm một phần nguy hiểm.

‒     Là con nhỏ bắt được đó sao? Rất đáng tiếc, các ngươi không thể nhìn thấy nó, bởi vì các ngươi sẽ chết tại đây. – Người đàn ông trung niên thè lưỡi liếm liếm môi. – Các ngươi không qua được, đường này không thông.

‒     Vậy cũng không chắc, giải quyết ngươi rồi qua là được. – Minh Diệu lại móc lá bùa trong túi ra.

‒     Ly hỏa, tật! – Năm quả cầu lửa bay về phía người đàn ông trung niên, số lượng nhiều lên nhưng so với quả cầu hồi nãy thì nhỏ hơn nhiều.

‒     Ha ha, chiêu thức giống nhau có tác dụng sao? – Người đàn ông trung niên cười lớn, đưa tay ra đánh quả cầu lửa bay ngược lại.

       Minh Diệu vội vàng ngã ngửa ra sau, quả cầu lửa do chính mình phát ra bay qua trên đầu.

‒     Chiêu thức giống nhau không có tác dụng sao? – Minh Diệu từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ áo khoác, ta không tin, ngươi cũng không phải là thánh đấu sĩ1.

       1 Muốn biết về thánh đấu sĩ, vui lòng xem bộ truyện tranh “Áo giáp vàng”

Category: Tập 1: Vĩnh Sinh | Added by: lamsonquaikhach (2021-10-29)
Views: 64 | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
avatar
close